"Em..." Lần này, Tô Sở Sở cũng đã bắt đầu có phần chột dạ. Bởi vì tất cả những gì Cố Thiên Kỳ nói, đều bắn trúng tim đen của cô.
Cô quả thật đã nói dối hắn, lén lút đi đến Thượng Kinh thị để tìm một người bạn làm bác sĩ giúp mình phá thai. Nhưng nào ngờ được, thế giới rộng lớn đến thế, hết lần này tới lần khác, cô lại cứ đụng mặt hắn...
Bàn tay bấu chặt lấy túi xách, cắn môi, nhìn xem hai người trước mặt, biết rõ bây giờ cho dù bản thân có nói thế nào, Cố Thiên Kỳ cũng sẽ không tin tưởng, nên dứt khoát, Tô Sở Sở liền lựa chọn rời đi, để tâm trạng của hắn có thời gian hòa hoãn lại.
Mà nhìn Tô Sở Sở rời đi như vậy, vốn dĩ ban đầu chỉ là có chút hoài nghi, thì hiện tại, Cố Thiên Kỳ cũng đã có thể xác định, cô ta nhất định là đã làm chuyện gì đó mờ ám ở sau lưng của hắn.
Không ngừng suy nghĩ, rất nhanh, trong đầu Cố Thiên Kỳ cũng đã hiện ra một đáp án mà hắn ngàn vạn không muốn thừa nhận.
Đó chính là, Tô Sở Sở có khả năng rất cao là đã ngoại tình, cắm lên đầu hắn vài chiếc sừng.
"Anh cả..."
Tiếng gọi của Hạ Đồng đã thành công đem Cố Thiên Kỳ kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. Rũ mắt, dằn xuống cảm giác hoài nghi đang không ngừng nảy nở trong lòng, hắn liền nhìn cô, dịu dàng hỏi:"Đồng Đồng muốn nói gì sao?"
"Là cảm thấy đau à? Để anh cả đưa em đi bệnh viện..." Nói nói, Cố Thiên Kỳ liền vươn tay, muốn nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Hạ Đồng, xem thử thương thế có nặng hay không.
"Không cần đâu, em không sao, không cần đi bệnh viện..."
Vội vã lắc đầu, đem bàn tay giấu ra sau lưng, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng liền hơi hơi mím môi, nước mắt vương trên khóe mi vẫn còn chưa khô, thời khắc này cũng đã lần nữa rơi xuống.
"Em cảm thấy chị Sở Sở nói không sai, mọi chuyện trở thành như thế này đều là lỗi của em."
"Em vốn dĩ không nên thân cận, không nên đến gần, cũng không nên quá mức ỷ lại vào anh." Hạ Đồng nói rất chậm, nhưng từng câu từng chữ đều nhấn nhá vô cùng rõ ràng, phảng phất là phát ra từ tận phế phủ.
"Là em lòng tham không đáy, luyến tiếc tình cảm không thuộc về mình. Biết rõ mọi chuyện anh làm đều chỉ là vì thương hại cùng tinh thần trách nhiệm...nhưng vẫn cứ chấp mê bất ngộ, chim đắm trong sự quan tâm đó."
"Kỳ thực, kể từ ngày cha mẹ qua đời, công ty phá sản, trên thế giới này, vốn dĩ cũng đã không còn bất kỳ thứ gì là thật sự thuộc về em cả."
"Ngay cả dương quang ngày ngày chiếu rọi khắp đất trời, từ đầu tới cuối cũng không thể mang đến cho em một tia ấm áp dù chỉ là nhỏ nhất."
"Sự dịu dàng, săn sóc, từng ánh mắt, nụ cười của anh, vốn dĩ đều là thuộc về chị Sở Sở. Là em mặt dày mày dạn vay mượn của chị ấy, nên bây giờ, chị ấy đến đòi lại, đó cũng là chuyện hiển nhiên."
"Đồng Đồng..." Không hiểu vì sao, thời khắc này, nhìn thấy Hạ Đồng nói ra những lời như vậy, Cố Thiên Kỳ lại chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng khổ sở.
Miệng lưỡi đắng chát, hắn liền đưa tay, muốn lau đi giọt lệ đang vương nơi mi mắt kia. Song, cổ tay đã thình lình bị cô dùng hai tay giữ lại.
Hạ Đồng nở một nụ cười, mười phần thê mỹ, so với khóc còn phải khó coi hơn. Cô chỉ lắc đầu, ra hiệu hắn không cần phải u sầu như vậy:"Anh cả đừng lo lắng, em sẽ không vì chuyện này mà oán hận chị Sở Sở đâu."
"Dù sao, chị ấy có đánh em, mắng em, hay nói gì đi chăng nữa, thì đó cũng là do em đáng đời, xứng đáng bị như vậy..." Nói đến đây, giọng nói có hơi ngưng, Hạ Đồng liền nâng mắt, không chút e ngại nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Kỳ.
Ánh mắt Hạ Đồng rất sáng, cũng rất trong, tựa như một hồ nước thanh tịnh, không xen lẫn một chút tạp chất. Mà phản chiếu qua đó, Cố Thiên Kỳ rất dễ dàng liền có thể nhìn thấy được bóng dáng mơ hồ của chính mình.
Phảng phất, bản thân chính là toàn bộ thế giới của cô.
"Anh cả, Đồng Đồng thật sự rất cảm ơn anh, cảm ơn anh vì thời gian qua đã chăm sóc em, cho em biết, thì ra, cuộc sống này vẫn còn chưa bết bát đến như vậy."
"Trong bóng đêm, kỳ thực vẫn luôn le lói một chút ánh rạng đông..."
Nhìn thấy Cố Thiên Kỳ dường như là muốn nói gì đó, thả lỏng cổ tay đang treo giữa không trung của hắn ra, Hạ Đồng liền lui lại từng bước một, động tác có chút cứng nhắc đem áo khoác cởi ra, xếp gọn gàng rồi trả về trong tay hắn.
"Anh không cần nói gì cả, không cần an ủi em, cũng không cần lo lắng em sẽ làm chuyện dại dột. Bởi vì sau khi tận mắt chứng kiến cha mẹ chết thảm, lại không ngừng suy ngẫm trong những ngày qua, em so với ai khác lại càng hiểu được, sinh mệnh là đáng quý dường nào."
Nhẹ nhàng đem lọn tóc đang bị gió thổi bay của mình vuốt lên, Hạ Đồng liền chậm rãi lui lại, để mặc thanh âm của mình hòa vào gió lạnh:"Trời tối rồi, em về đây, anh không cần tiễn em đâu, em có thể tự đón taxi về được."
"Chúng ta không phải anh em ruột, từ nay về sau, vẫn là nên giữ khoảng cách thì sẽ tốt hơn."
Nhìn theo bóng lưng của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ cũng không cố giữ cô ở lại.
Hắn không biết Tô Sở Sở rốt cuộc đã nói với cô những gì, hay là nhục mạ cô ra sao, để cô sinh ra những suy nghĩ thấu đáo đến mức làm người khác đau lòng như vậy.
Thời khắc này, tâm sự nặng nề, Cố Thiên Kỳ phảng phất đã quay trở về cái ngày mà cha mẹ qua đời. Chỉ có thể bất lực, trơ mắt nhìn xem người quan trọng nhất của mình từng chút một rời xa.
**Ăn chút thuỷ tinh tráng miệng sau những ngày ngọt ngào nha mọi người. ɿ(。・ɜ・)ɾ