Mà nhìn phản ứng này của hắn, Hạ Đồng cũng không khỏi dâng lên một chút hi vọng:"Anh cả, chẳng lẽ anh có thể đánh gục đám côn đồ này?"
"Nghĩ gì đó?" Đối với suy đoán kỳ hoa của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ có thể cười nói:"Anh chỉ là một gia chủ ngày ngày ngồi trong phòng làm việc, tay trói gà không chặt, cũng không phải lão đại hắc bang, làm sao có thể đánh thắng nhiều người như vậy được?"
"..............." Một tia hi vọng vừa dấy lên lại đã bị dập tắt, nhưng câu nói kế tiếp của Cố Thiên Kỳ cũng đã thành công khiến tâm tình Hạ Đồng như ngồi cáp treo, hết hạ xuống rồi lại nâng lên.
"Xụ mặt xuống như vậy làm gì? Chẳng lẽ em nghĩ rằng, một người như anh, ra ngoài sẽ không cần người bảo hộ hay sao?" Bị sự ngu ngơ của Hạ Đồng chọc cười, Cố Thiên Kỳ liền híp mắt, phảng phất đang yên lặng cười nhạo đám côn đồ không có mắt trước mặt này.
"Cái mạng này của anh, treo thưởng trong chợ đen cũng có giá cả không thấp đâu."
Lời Cố Thiên Kỳ nói, khi nghe vào chỉ có cảm giác giống như đang nói đùa, nhưng trên thực tế, từng câu từng chữ đều là ăn ngay nói thật.
Cố gia quyền thế kinh người, những năm qua, hiển nhiên cũng sẽ bởi vì tranh giành lợi ích mà đắc tội không ít người, có không thiếu phe đối địch.
Thậm chí, trong bóng tối, cũng có rất nhiều thế lực nhìn chằm chằm, thèm nhỏ dãi gia sản to lớn của bọn họ đã lâu.
Chỉ cần Cố Thiên Kỳ chết, chỉ dựa vào một mình Cố Thiên Thừa, Cố gia cho dù có núi vàng núi bạc, quyền thế kinh người, đồng dạng cũng sẽ sụp đổ trong phút chốc.
Lời nói của Cố Thiên Kỳ chỉ vừa dứt, thì ngay tức khắc, chỉ thấy, hơn mười thực khách khác đang ngồi trong quán cũng đã đồng loạt đứng dậy.
Rất rõ ràng, những thực khách này, chính là bảo tiêu của Cố Thiên Kỳ cải trang thành!
Phát giác được chuyện này, không biết vì sao, Hạ Đồng lại chợt có cảm giác lông tơ dựng đứng. Suy nghĩ càng tỉ mỉ lại càng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì nếu không phải chuyện này xảy ra, cô chắc chắn cũng sẽ không biết, xung quanh mình thế mà lại có nhiều người của hắn như vậy.
Phảng phất mỗi nhất cử nhất động đều bị người theo dõi sít sao...
"Được rồi, chúng ta đi thôi, chuyện ở đây, bọn họ sẽ tự giải quyết." Là người đã trải qua đủ loại sóng to gió lớn, loại chuyện nhỏ nhặt như thế này, căn bản là không đáng để Cố Thiên Kỳ quan tâm.
Ngoái đầu nhìn đám vệ sĩ đang chậm rãi vây quanh những tên côn đồ kia, Hạ Đồng vẫn còn có chút không an tâm:"Anh cả, họ có thể đánh thắng được sao?"
"Chuyện này Đồng Đồng không cần lo, anh cả của em tuy rằng không có năng lực lấy một địch trăm. Nhưng bảo tiêu của anh, toàn bộ đều là người đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, có vài người còn là binh lính xuất ngũ..."
"Một người đánh mười người, không thành vấn đề."
Cho đến khi bình an bước ra khỏi quán, Hạ Đồng vẫn có cảm giác rất không chân thật. Cổ tay lần nữa bị Cố Thiên Kỳ nắm lấy, nhìn xem người qua kẻ lại, đông vui náo nhiệt ở xung quanh, suy đi nghĩ lại, cô vẫn là hỏi ra miệng:"Anh cả..."
"Xung quanh đây còn có vệ sĩ sao?"
Cảm nhận được sự căng thẳng, không còn tự nhiên như lúc đầu của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ liền hơi hơi ngừng bước, trầm giọng hỏi:"Đương nhiên là còn, nếu em cảm thấy không thoải mái, anh có thể để bọn họ cách xa một chút..."
"Không cần đâu..." Vội vã ngăn Cố Thiên Kỳ lại, so với chút cảm giác khó chịu vì bị người nhìn theo dõi này, Hạ Đồng lại càng lo lắng cho an toàn của Cố Thiên Kỳ hơn.
Cô biết rất rõ, chưa nói đến những người khác, chỉ riêng Cố Thiên Thừa, gã cũng đã ủ mưu giết chết Cố Thiên Kỳ từ rất lâu.
Ai biết được, nếu vì cô mà bảo tiêu cách xa Cố Thiên Kỳ thì có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì khác với kiếp trước hay không.
Tỷ như...Cố Thiên Kỳ bị ám sát chết.
"Vừa rồi em quả thật là có hơi sợ, nhưng hiện tại, hít sâu một hơi, cảm giác mất tự nhiên khi bị người khác theo dõi đó cũng đã không còn nữa."
Cố gắng bình phục tâm tình, mặc dù mệt mỏi vì khoảng thời gian kế tiếp, e rằng thời thời khắc khắc đều cần phải diễn xuất. Song, Hạ Đồng cũng không hề biểu lộ ra một chút bất mãn nào.
Dù sao, bảo vệ hắn, chẳng phải cũng giống như biến tướng bảo vệ cô rồi sao?
"Vừa rồi chưa kịp gọi đồ uống, đi nãy giờ như vậy, em chắc cũng khát rồi, để anh đi mua nước cho em nhé?"
Nếu không phải trong lòng không ngừng mặc niệm, tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm với Cố Thiên Kỳ, thì cứ cái đà này, Hạ Đồng cảm thấy, chính mình sớm muộn gì cũng sẽ trầm luân trong sự săn sóc này của hắn.
"Không cần đi đâu xa, em nhìn thấy, bên kia hình như là có một quán nước đang mở cửa kìa." Chủ động dắt tay Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng liền mừng rỡ lôi kéo hắn chạy sang bên kia đường.
Dưới sự chú mục của nhân viên bán hàng, cô đã khủng chút do dự mua hai ly trà sữa. Một ly cho chính mình, một ly khác lại đưa cho Cố Thiên Kỳ:"Anh cả cũng uống đi."
"Đây là gì?" Nhìn xem ly nước trong tay, Cố Thiên Kỳ liền nghi hoặc hỏi.
Mà đáp lại hắn, chính là một tiếng 'phụt' của Hạ Đồng. Rất rõ ràng, cô đã bị câu hỏi này của hắn làm cho có chút vô ngữ:"Anh cả...ngay cả trà sữa anh cũng không biết sao?"
"Chưa từng uống qua bao giờ, nghe cũng chưa nghe nói đến."
"Vậy anh mau thử xem."
Cũng không từ chối, Cố Thiên Kỳ liền thử hút vào một ngụm trà sữa.
"Anh cả, mùi vị thế nào?"
"Không tệ." Gật đầu, giọng nói không chút phập phồng, Cố Thiên Kỳ thời khắc này lại khiến Hạ Đồng không phân rõ được, hắn rốt cuộc là cảm thấy thứ này uống ngon hay không.
**Anh cả khẩu thị tâm phi... (。・//ε//・。)