Một tiếng sau, trong bệnh viện, Cố Thiên Kỳ lúc này cũng đã đứng bên giường bệnh, nhìn xem cô gái mặc áo bệnh nhân đang nằm trên giường.
"Anh cả, em đã nói rồi mà anh lại không tin, em thật sự không sao mà." Mỉm cười nhợt nhạt, Hạ Đồng cũng liền lập tức bày ra vẻ mặt đau lòng:"Trời đã tối rồi, anh mau về nhà đi, ngày mai còn phải đi làm sớm nữa."
"Cũng được, vậy anh về nhà trước đây, em ở đây nhớ uống thuốc đúng giờ, không được đi lại lung tung, có biết không? Anh đã gọi cho Vương Chính rồi, một lát nữa cậu ta sẽ đến đây chăm sóc cho em, có việc gì thì cứ bảo cậu ta làm, đừng ngại."
Quả thật là đã rất mệt, nên Cố Thiên Kỳ lần này cũng không còn cự tuyệt đề nghị của Hạ Đồng nữa. Chỉ có điều, ngay khi hắn sắp đứng dậy rời đi, thì cổ tay của hắn cũng đã bị người yếu ớt níu lấy.
Mặc dù không biết là vì lý do gì, nhưng Cố Thiên Kỳ vẫn vô cùng kiên nhẫn ngừng bước, cũng không bởi vì mệt mỏi mà cáu gắt với cô:"Đồng Đồng còn có chuyện gì muốn nói với anh nữa sao?"
"Anh cả...Anh có thể cúi đầu xuống một chút hay không?" Cố rướn người, nhưng bởi vì chân bị đau, căn bản không thể dùng sức được, Hạ Đồng cũng chỉ có thể ngước nhìn Cố Thiên Kỳ.
"Trước kia, khi ba mẹ đi làm về, chỉ cần em làm như vậy, họ đều sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa..."
Dịu dàng dùng hai tay ôm lấy sườn mặt Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng liền nhắm mắt lại, chầm chậm đặt lên má hắn một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến người xuân tâm nhộn nhạo.
"Anh cả, ngủ ngon."
Cảm thụ sự mềm mại thoáng qua đó, Cố Thiên Kỳ liền có hơi dại ra. Nhưng rất nhanh, hắn cũng đã nở một nụ cười cưng chiều mà thì thầm:"Đồng Đồng, ngủ ngon."
- ----------------------------
Hạ Đồng bị trật chân không tính là quá nặng, nên ba ngày sau cũng liền đã có thể làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị cho buổi thử vai sắp tới.
Kịch bản lần này, trong mấy ngày nằm viện, Hạ Đồng cũng đã xem xong. Là một bộ phim thuộc thể loại tiên hiệp huyền huyễn, sư đồ luyến ngược tâm ngược thân.
Nữ chính từ nhỏ đến lớn đều sinh sống trong núi sâu, không nhiễm thế tục, dù là ma tu nhưng tính tình lại ngây thơ, lương thiện, không tranh với đời.
Nam chính là một côi nhi, từng là thiếu chủ của một đại môn phái chính đạo. Về sau, cả nhà của nam chính đều đã bị một đám ma tu giết sạch trong một đêm.
Nam chính chỉ mới sáu tuổi cũng không thể chạy thoát, suýt chút liền bị đám ác đồ đó đuổi kịp. Cuối cùng ngã xuống vách núi, trôi theo dòng nước, được nữ chính cứu giúp.
Từ nhỏ đã ôm lòng căm hận ma tu, nam chính mỗi ngày đều siêng năng đi theo nữ chính học tập công pháp. Thời gian lâu dần, cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm với nàng.
Mãi cho đến một ngày, nam chính phát hiện ra thân phận ma tu của nữ chính, cũng như việc thứ mà mình tu luyện suốt bao năm qua thế mà đều là ma công, cảm thấy bản thân bị lừa gạt, trong lúc phẫn nộ, nam chính đã tự phế tu vi, cùng nữ chính đoạn tuyệt quan hệ, trực tiếp bỏ đi.
Chuyện sau đó, cũng chỉ quanh quẩn trong việc ngươi ngược ta, ta ngược ngươi, cốt truyện đầy đủ lâm li bi đát. Tuy rằng thể loại cùng kịch bản đều không phải là mới, nhưng thắng ở chỗ, đều hợp khẩu vị của đại chúng hiện giờ.
Nếu Hạ Đồng nhớ không lầm, bộ phim này ở kiếp trước, tuy rằng sau khi chiếu xong cũng không tính là nổi tiếng khắp toàn quốc, nhưng nhiệt độ thì vẫn là rất cao.
Đó cũng là một trong những lý do chính khiến Hạ Đồng đồng ý nhận kịch bản này.
Đạo diễn lần này là một người đàn ông trẻ tuổi, vốn, ban đầu, thái độ của đối phương đối với cô cũng không hề hữu hảo một chút nào, tựa như là tùy tiện góp cho đủ số.
Mãi cho đến khi Hạ Đồng diễn thử phân cảnh khi nữ chính bị nam chính chỉ trích đến lửa giận công tâm, đạo diễn rốt cuộc mới chính thức nhìn Hạ Đồng bằng một con mắt khác.
Ngoài miệng cũng không ngừng khen, ngợi, thậm chí còn cảm thấy vai diễn này, chính là sinh ra vì Hạ Đồng.
Cứ như vậy, Hạ Đồng liền nắm bắt được vai nữ chính đầu tiên ở kiếp này của mình.
Nam chính là một khuôn mặt tương đối xa lạ, kiếp trước tựa như cũng có một chút nhân khí. Ngoại hình cũng có thể xem như anh tuấn phi phàm, là một bạn diễn không tệ.
Mà trong khoảng thời gian Hạ Đồng nhận được vai diễn mới này, thì ở một nơi khác, Cố Thiên Thừa cùng Tô Sở Sở cũng đã bởi vì suy nghĩ bất đồng mà phát sinh mâu thuẫn.
"Thiên Thừa, anh nhất định phải làm chủ cho em. Mau tìm cách giết chết con tiện nhân Hạ Đồng đó đi."
"Em cảm thấy quan hệ giữa nó và Cố Thiên Kỳ không quá bình thường, thân thiết đến quá mức. Cứ cái đà này, nó sớm muộn gì cũng sẽ lông cánh cứng cáp, đến lúc đó, muốn diệt trừ nó cũng sẽ không đơn giản như vậy nữa."
"Đừng nghĩ nhiều, Sở Sở." Nghe đối phương lải nhải đến đầu đều đau nhức, Cố Thiên Thừa liền dùng giọng điệu mất kiên nhẫn đáp:"Hạ Đồng chỉ là một người phụ nữ nhu nhược, yếu đuối, cho dù cô ta có làm gì đi nữa, chẳng lẽ còn có thể lật trời hay sao?"
"Người mà chúng ta phải dốc lòng đối phó hiện giờ phải là Cố Thiên Kỳ." Nghĩ tới cái tên này, Cố Thiên Thừa liền không cấm nhớ lại hình ảnh bản thân bị đối phương đánh, cả người đều vì vậy mà tức giận đến không ngừng phát run.
"Chết tiệt! Không làm thì thôi, nếu đã làm, anh nhất định phải khiến hắn ta cả đời nằm liệt trong bệnh viện tâm thần, nhìn xem bản thân bị cướp đoạt hết thảy, khổ sở dằn vặt sống đến hết đời."
"Dù sao, để hắn ta chết, đó cũng là quá hời cho hắn ta." Chỉ từ những lời này đến xem, cũng không khó nhìn ra được, Cố Thiên Thừa quả thật là đã căm hận Cố Thiên Kỳ đến tận xương tủy.
Nhưng đây cũng là điều khiến người ta khó hiểu nhất. Dù sao, hai người bọn họ có nói gì đi nữa thì vẫn là anh em ruột, vì sao lại có thể có thù hận to lớn đến như vậy được chứ?
Tô Sở Sở quan sát nét mặt bởi vì phẫn nộ mà đã vặn vẹo đến biến dạng của Cố Thiên Thừa, liền rất không cho là đúng nói:"Anh đừng manh động, hiện tại, chúng ta thế lực đơn bạc, vẫn chưa phải là lúc có thể đối chọi với Cố Thiên Kỳ."
"Như đã nói vừa rồi, em cảm thấy anh vẫn là nên phái người đối phó con ả Hạ Đồng kia đi..."
"Anh đã nói là không cần thiết rồi mà! Lỡ như không giết được cô ta, chẳng phải là đánh rắn động cỏ hay sao? Em cũng không nhìn xem, anh chỉ mới động vào cô ta một chút như vậy, Cố Thiên Kỳ liền đã đuổi anh ra khỏi nhà. Nếu cô ta còn xảy ra chuyện nữa, đó chẳng phải là tự bê đá đập chân mình hay sao?"
**Mong hai người không cãi nhau nữa, mà hãy lao vào cắn nhau đi. ɿ(。・ɜ・)ɾ