Bởi vì vừa rồi không chú ý, bây giờ, ở khoảng cách gần như vậy, Cố Thiên Kỳ rốt cuộc mới phát hiện, Hạ Đồng thế mà lại không mặc áo lót!
Tim đập gia tốc, bởi vì Hạ Đồng chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài gần phủ gối, nên bàn tay hắn cũng đã chạm tới một mảnh da thịt lành lạnh, trơn mềm.
Trong lòng không ngừng lặp lại bốn chữ 'phi lễ chớ nhìn', Cố Thiên Kỳ liền cố gắng tăng nhanh bước chân đi thẳng lên lầu.
Chỉ có điều, người nào đó ở trong lòng lại vẫn cứ ngây thơ, không biết được tình cảnh hiện tại của mình có bao nhiêu nguy nan, mà còn không ngừng thêm dầu vào lửa.
"Anh cả, anh đi nhanh như vậy, có phải là do em quá nặng hay không?"
Hạ Đồng ghé vào trên vai Cố Thiên Kỳ, mỗi khi mở miệng nói chuyện, hơi thở ấm nóng cũng liền sẽ phả vào trên hõm vai của hắn, khiến hắn có một loại ảo giác, toàn thân trên dưới đều đang bị thiêu đốt.
"Anh cả..."
"Đừng nói chuyện." Trầm giọng nói, Cố Thiên Kỳ liền vội vã giải thích, tránh cho cô lại không nghe lời:"Em rất nhẹ, không nặng chút nào cả. Chỉ là một lát nữa anh còn có cuộc họp qua máy tính, cho nên mới phải tranh thủ thời gian."
Cửa phòng không khóa, nên Cố Thiên Kỳ liền trực tiếp ôm Hạ Đồng đi thẳng vào trong. Nhưng bởi vì đi quá nhanh, hắn suýt chút liền đã giẫm phải chiếc đèn bàn đang nằm lăn lóc trên sàn kia.
Nhớ tới hình ảnh Cố Thiên Thừa sứt đầu mẻ trán vừa rồi, chỉ vừa để Hạ Đồng nằm xuống giường, Cố Thiên Kỳ liền đã không nhịn được, bắt đầu chăm chú quan sát cô, có chút hiếu kỳ...
Một cô gái thoạt nhìn yếu đuối mong manh, tay trói gà không chặt như vậy, rốt cuộc là làm cách nào để đánh em trai hắn ra thành bộ dạng đó được chứ?
Khom lưng đem đèn phòng nhặt lên, chỉ vừa tưởng tượng một chút, Cố Thiên Kỳ liền đã vô thức rùng mình, sau ót cũng ẩn ẩn đau.
Đồng thời, cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì ngày hôm đó, khi bản thân bị xuân dược điều khiển tâm trí, Hạ Đồng đã 'hạ thủ lưu tình' với mình.
"Đèn bàn đều bị đập vỡ mất rồi..."
"Anh cả, có phải em đã đánh Thiên Thừa quá nặng rồi không? Lúc đó em thật sự là quá hoảng loạn, cho nên mới làm như vậy, em..." Cố Thiên Kỳ bỗng dưng cảm thán như vậy, lại làm Hạ Đồng hiểu lầm mà có chút hốt hoảng.
Nhưng may mắn là Cố Thiên Kỳ phản ứng đủ nhanh, ngay tức khắc đã lắc đầu, cười nói:"Anh không có ý khiển trách em. Trái lại, anh còn cảm thấy, em đánh rất tốt, cũng rất hay."
"Nhưng tiếc là chiếc đèn này không đủ rắn chắc, cứ như vậy liền hỏng mất rồi. Nếu sau này có cơ hội, anh sẽ bảo người làm cho em một cây gậy gỗ, để em giấu trong chăn phòng thân."
"Chỉ cần Thiên Thừa còn dám hành hung em một lần nữa, em liền cứ cầm lấy gậy gỗ mà phản kích. Cũng đừng lo lắng anh sẽ không vui, cứ việc to gan hướng chỗ chết mà đánh, cho dù tàn phế hay bán thân bất toại, toàn thân bất động gì đó cũng không sao, cùng lắm thì để nó nằm trên giường nửa đời sau là được..."
"Dù sao Cố gia chúng ta cũng không thiếu chút tiền đó. Đều là trừng phạt đúng tội."
Cổ vũ em dâu đánh em trai mình thành tàn phế, Cố Thiên Kỳ có thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, tư tưởng cũng mười phần ly kỳ.
Nói xong một lúc lâu, lại không nghe thấy Hạ Đồng đáp lời, có hơi nghi hoặc, Cố Thiên Kỳ liền ngẩng đầu, nhưng giây tiếp theo, hắn cũng đã bị hình ảnh trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn thấy cái gì?
Hạ Đồng cười rồi...
Cô thế mà lại mỉm cười...
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi cha mẹ Hạ Đồng qua đời, Cố Thiên Kỳ nhìn thấy cô nở nụ cười. Nhưng cũng vì thế, hắn mới có thể phát hiện ra, thì ra Hạ Đồng cười lên, lại trông xinh đẹp đến vậy.
Nụ cười của cô rất ngọt, tựa như một viên kẹo sữa đặt vào trong miệng, nhẹ nhàng tan ra, cái ngọt cũng chậm rãi thấm dần khắp khoang miệng, vương vấn nơi đầu lưỡi.
Lại tựa như ánh nắng chói chang của mặt trời giữa trưa, rực rỡ, lóa mắt, khiến người toàn thân ấm áp, xua tan đi hết thảy giá lạnh.
Thời khắc này, nhìn xem nụ cười tươi sáng với má lúm đồng tiền của đối phương, Cố Thiên Kỳ chỉ có cảm giác tim đập rộn lên, tựa như trở về lúc còn niên thiếu, lần đầu động tâm, lần đầu đứng trước mặt người mình thích...
Loại cảm giác này, khiến Cố Thiên Kỳ cảm thấy rất kỳ quái, cũng rất xa lạ, nhưng quỷ dị chính là, hắn lại không cảm thấy phản cảm một chút nào. Trái lại, còn có chút muốn trầm luân ở bên trong...
Bởi vì, trong giây phút này, hắn có cảm giác, thâm tâm đã trải qua sóng to gió lớn, bị thời gian rèn đúc thành sắt thép của mình, cũng đã mềm mại hơn rất nhiều.
Vô thức, trong đầu hắn cũng đã chợt hiện ra một câu nói...
Một người sẽ không tự phát sáng, chỉ là ngươi yêu thích đối phương, nên mới vì đối phương mạ lên một tầng hào quang...
"Hạ Đồng..."
"Anh cả, anh có thể gọi em là Đồng Đồng được không?" Cảm thấy bầu không khí đã vừa đủ, Hạ Đồng liền nắm chắc cơ hội tiến thêm một bước, đương nhiên, cũng không quên ra vẻ đáng thương bổ sung:"Trước kia khi ba mẹ em còn sống, họ đều gọi em như vậy..."
Bản thân cũng là một côi nhi, so với ai khác, Cố Thiên Kỳ lại càng có thể thấu hiểu cảm giác của Hạ Đồng.
Nhưng càng vì thế, hắn mới càng có cảm giác đồng bệnh tương liên, thương xót cho những gì cô đã trải qua hơn.
Rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, Cố Thiên Kỳ lúc này cũng đã nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu Hạ Đồng, bắt đầu xoa nhẹ mái tóc có hơi rối loạn của cô.
Ánh mắt hắn rất nhu hòa, cũng rất dịu dàng, tựa như một vùng nước sâu, ẩn chứa ma lực có thể đem linh hồn người khác hút vào trong.
"Đồng Đồng..." Cố Thiên Kỳ gọi rất nhẹ, cũng rất nhu tình.
Sau khi để Hạ Đồng nằm xuống giường, hắn cũng đã đi đến bên cạnh lấy thuốc. Vừa quay trở về, cũng đã bắt đầu bôi thuốc lên vết ứ bầm trên cổ cho cô.
Thời khắc này, dù đối diện với phong cảnh mê người thế nào, tâm trí của Cố Thiên Kỳ vẫn luôn vô cùng tĩnh lặng. Nhãn thần nghiêm túc, chuyên chú, không chút tạp niệm.
Nếu có, đó cũng chỉ là cảm xúc đau lòng.
Thật khó tưởng tượng, khi đó, Cố Thiên Thừa đã dùng sức lực to lớn đến mức nào mới có thể khiến cổ của cô in sâu lại vết bầm dữ tợn như vậy.
**Anh cả soft xỉu...(⸝⸝⸝ᵒ̴̶̷̥́ ⌑ ᵒ̴̶̷̣̥̀⸝⸝⸝) Ở đâu bán bạn trai vừa giàu, vừa đẹp, vừa dịu dàng bao dung như vậy thì cho ta xin địa chỉ nhé, ta muốn mua một tá.