"Tránh ra!" Lạnh giọng quát, Tô Sở Sở liền hất văng tay Hạ Đồng ra, lực đạo mạnh đến mức khiến đối phương đều lảo đảo, suýt chút liền té ngã.
Nhưng không quản được nhiều như vậy, ngay khi không còn bị níu kéo nữa, cũng không quay đầu nhìn lại, Tô Sở Sở liền đã lập tức bỏ đi.
Lúc này, dù bị Tô Sở Sở đối xử như vậy, nhưng phảng phất không hề tức giận, chỉ vừa đứng vững, Hạ Đồng liền đã chuẩn bị đuổi theo, nhưng cũng đúng vào lúc này, một bàn tay to lớn cũng đã chợt duỗi tới, giữ chặt tay cô.
Nghi hoặc ngẩng đầu, Hạ Đồng liền nhìn thấy được gương mặt trầm lặng của Cố Thiên Kỳ:"Đừng đuổi theo..."
"Tính tình này của cô ấy không thể tùy ý nuông chiều được, em càng nhượng bộ, cô ấy cũng sẽ chỉ càng được đằng chân lên đằng đầu."
"Vả lại, tay của em..."
Lời này của Cố Thiên Kỳ, vừa vặn cũng nhắc nhở Hạ Đồng rằng bắp tay của chính mình thời khắc này là đang bị đối phương bắt lấy. Ngay tức khắc, tựa như bị điện giật, Hạ Đồng liền vội vã nghiêng người, tránh thoát khỏi tay hắn, còn nhanh chóng cùng hắn kéo ra khoảng cách.
"Em...tay của em không sao...anh cả không cần lo lắng...để em quét dọn chỗ này..."
Xúc cảm trong tay tan biến, trở thành một mảnh trống rỗng, ngón tay hơi hơi co vào, nén lại một tia thất lạc vừa dâng lên, Cố Thiên Kỳ liền nhíu mày, nghiêm nghị nói:"Bị canh nóng vẩy vào người làm sao có thể không có chuyện gì được chứ?"
"Những thứ này em không cần lo, một lát nữa người hầu sẽ quét dọn. Em..." Vốn chỉ là định dặn dò một tiếng, nhưng sợ Hạ Đồng sẽ không nghe theo, bất đắc dĩ, Cố Thiên Kỳ cũng chỉ có thể cưỡng ép động thủ.
"Đi theo anh."
Có kinh nghiệm vừa rồi, lần này, không để Hạ Đồng có thời gian phản ứng lại, chỉ vừa dứt lời, Cố Thiên Kỳ liền đã nắm lấy tay cô, kéo cô đến bên vòi nước, bắt đầu giúp cô rửa tay.
Trong quá trình này, Hạ Đồng cũng thử giãy giụa mấy lần, nhưng đều chỉ là tốn công vô ích, căn bản không thể rút tay lại được!
Rốt cuộc, phát hiện chính mình thật sự giống như không thể tránh thoát, Hạ Đồng cũng liền dứt khoát giả chết, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nhìn thấy Hạ Đồng ngoan ngoãn như vậy, rốt cuộc cũng chờ được cơ hội có thể bình thản trò chuyện như thế này, hơi suy tư một chút, Cố Thiên Kỳ vẫn là chậm chạp mở lời:"Chuyện hôm qua..."
"Anh cả..." Không để cho Cố Thiên Kỳ có cơ hội nói dứt lời, Hạ Đồng liền đã lắc đầu, dùng giọng điệu u buồn nói:"Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, có được không?"
"Nếu đã là việc ngoài ý muốn, hơn nữa mang đến kết cục không tốt cho hai bên, như vậy...chi bằng cứ để nó chìm vào dĩ vãng đi..."
Phát giác hai tay Hạ Đồng đã có chút phát run, biết được cô quả nhiên là không muốn nhắc lại chuyện xảy ra trong khách sạn tối hôm qua, cũng không cưỡng cầu, Cố Thiên Kỳ liền như mong muốn của cô, rơi vào trầm mặc.
Với tay lấy chiếc khăn treo trên giá, cẩn thận chùi tay cho Hạ Đồng, nhìn xem da tay có chút đỏ bừng vì bị bỏng của cô, có hơi đau lòng, Cố Thiên Kỳ lúc này mới thấp giọng căn dặn:"Được rồi, về phòng thay quần áo đi."
"Tắm rửa xong thì đến chỗ hộp y tế lấy thuốc bôi vào, tuyệt đối không được qua loa. Tay đều đã đỏ đến như vậy mà còn nói không sao..."
Câu sau, Cố Thiên Kỳ chỉ dùng âm lượng vô cùng nhỏ, tựa như là đang tự thì thầm một mình, ngay cả Hạ Đồng đứng ở sát bên cạnh cũng đều không nghe thấy được.
"Vâng..." Mất tự nhiên mà rút tay lại, ngay khi Hạ Đồng xoắn xuýt không biết có nên rời đi hay không, thì Cố Thiên Kỳ cũng đã lần nữa dò hỏi.
"Vừa rồi, em nói canh gà đó là chuẩn bị cho anh...Hạ Đồng, chẳng lẽ, em không hận anh sao?"
Đúng vậy, Cố Thiên Kỳ kỳ thực từ vửa rồi cũng đã chú ý tới, mặc dù vẫn còn có ý lảng tránh, nhưng Hạ Đồng cũng đã không còn sợ hãi hắn đến mức nhìn cũng không dám nhìn như ngày hôm qua nữa.
Chỉ chờ một câu này của Cố Thiên Kỳ, mưu đồ đạt thành, Hạ Đồng hiển nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để xoát hảo cảm của hắn như thế:"Không...không hận..."
"Tuyệt đối không có!"
"Em biết anh cả là người tốt. Nếu không phải nhờ có anh ở bên cạnh trợ giúp, tập đoàn của ba em, có lẽ ngay cả một tuần cũng không chống đỡ nổi."
"Nếu không có anh đồng ý tiếp tục mối hôn sự này, thì bây giờ, em cũng không biết, chính mình sẽ lưu lạc đến phương trời nào, rơi vào kết cục gì..."
"Quan trọng nhất là, anh còn giúp em hoàn thành mộng tưởng của mình, nhận được vai diễn đầu tiên trong đời."
"Mặc dù tối qua anh đã làm ra chuyện đó...nhưng em biết, anh nhất định không phải là cố ý..."
Bộ dạng ra vẻ kiên cường nhưng khí thế không đủ, tựa như con hổ giấy này của Hạ Đồng, cũng đã thành công chọc cười Cố Thiên Kỳ.
Thật sự không nhịn được, hắn liền câu câu khóe môi, ra vẻ nghi ngờ hỏi:"Nói anh là người tốt, nhưng chẳng phải em cũng sợ anh hay sao? Chỉ vừa nhìn thấy anh liền đã lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi mà xù lông...Chẳng lẽ, em đang nói dối? Em thật ra rất ghét anh?"
"Không...không phải, em không có nói dối...Chỉ là...đêm qua anh...anh..." Sợ Cố Thiên Kỳ không tin chính mình, tay chân Hạ Đồng liền luống cuống cả lên, thậm chí còn bắt đầu nói lắp.
Cuối cùng, đều sắp sửa òa khóc đến nơi:"Anh ức hiếp người..."
"Cho nên em mới...sợ hãi như vậy..."
Cảm thấy bản thân đã có hơi quá đáng, cũng không dám tiếp tục trêu chọc nữa, Cố Thiên Kỳ liền vội vã bổ cứu:"Được, được, anh tin, đừng khóc..."
"Đúng, em làm sao biết được chuyện vai diễn? Là đạo diễn Trần nói với em à?" Câu hỏi này của Cố Thiên Kỳ, mục đích lớn nhất chính là đánh lạc hướng sự chú ý của Hạ Đồng.
Phương pháp này của Cố Thiên Kỳ quả nhiên rất thành công, tâm trạng hoảng loạn có hơi hòa hoãn, Hạ Đồng trước hết liền gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cuối cùng lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
"Anh cả, xin anh đừng trách đạo diễn Trần, là em một mực truy hỏi, bám lấy không buông, nên ông ấy mới phải bất đắc dĩ nói ra..."
Tim như nhũn ra, Cố Thiên Kỳ hiển nhiên cũng sẽ không thể sinh lòng độc ác, cự tuyệt người trước mặt được. Nhất là khi cô còn ủy khuất nói tiếp:"Anh cả, có phải chị Sở Sở rất ghét em hay không?"
"Em thật sự không muốn chọc chị ấy tức giận đâu. Chị ấy cho em cảm giác rất thân thiết, tựa như là nhìn thấy mẹ của mình vậy. Nhưng tất cả đều là do em quá vụng về, cũng quá ngu ngốc. Nếu chị ấy thật sự không về nhà nữa, em biết phải làm thế nào đây?"
"Không cần tự trách, đó không phải lỗi của em. Tính của Sở Sở chính là vậy, mặc dù cường thế, không nói lý lẽ, nhưng cũng không phải là người lòng dạ xấu xa. Em đừng lo, vài ngày nữa cô ấy sẽ tự khắc quay về thôi..."
Nếu không phải kiếp trước bị Tô Sở Sở chính tay dìm xuống biển, Hạ Đồng có lẽ cũng sẽ tin tưởng những lời này của Cố Thiên Kỳ.
Cũng không biết nên oán hắn quá mức trọng tình nghĩa, hay là không hiểu được nhân tâm hiểm ác. Tự mình nuôi ra hai con bạch nhãn lang đều không nhận biết, còn ngây thơ cho rằng chúng chỉ là hai con cún con.
Mặc dù biết rõ chân tướng, nhưng từ phản ứng này của Cố Thiên Kỳ tới xem, Hạ Đồng cũng biết, bây giờ còn chưa phải lúc có thể ly gián quan hệ, vạch trần bộ mặt thật của bọn họ, cho nên, cô liền lựa chọn ngoan ngoãn ưng thuận, còn gật đầu một cái thật mạnh.
Mà động tác ngốc nghếch này, cũng đã thành công làm trái tim Cố Thiên Kỳ hơi run lên một chút, chợt có xúc động muốn đưa tay xoa đầu cô.
**Hạ Đồng với Tô Sở Sở sắp sửa pk nhau lần đầu ở phim trường nha. ((*′д`) 爻(′д`*))