Sau khi rời khỏi chỗ Tống Dĩ Nặc, Từ Thiên Phong lập tức về văn phòng của mình. Trong văn phòng rộng lớn chỉ có một cái máy tính và một phòng ngủ, ngay cả một tập tài liệu cũng không có! Hóa ra lúc trước cái tên này từng biến văn phòng công ty của phó tổng giám đốc trở thành khách sạn!
Mở máy tính ra, bắt đầu tìm kiếm những hòn đảo nhỏ mà mình đã từng hoàn thành nhiệm vụ. Trên bản đồ vệ tinh, những hòn đảo vô danh đã không còn tồn tại! Về tin tức của đảo nhỏ thì chỉ có một vài mẩu tin linh tinh đưa tin, đại ý là về quân đội đa quốc gia đang tổ chức diễn tập ở đó, v.v...
Ha ha, quân đội diễn tập? Quân đội diễn tập mà lại dùng đến đạn hạt nhân loại nhỏ sao?
Quá rõ ràng, chắc chắn trên hòn đảo đấy có chuyện gì khiến người ta phải che giấu. Ở thời đại thông tin nhanh nhạy này, chỉ cần nổ to một cái là tất cả mọi người đều biết, cho nên mới lấy danh nghĩa là quân đội diễn tập để lấp liếm!
Rõ ràng kẻ muốn lấy mạng của hắn rất có năng lực. Hắn thật sự muốn chống mắt lên nhìn xem, rốt cuộc là ai đã ngấm ngầm hại mình. Những người này có âm mưu gì?
Hắn tắt máy tính đi, lẳng lặng nằm trên giường suy nghĩ về kế hoạch. Hiện giờ bản thân không có chút quyền lực nào, muốn điều tra chuyện này là điều rất khó khăn. Mà người có khả năng đi điều tra thì chẳng có ai đáng tin, hơn nữa hắn không thể dễ dàng để bại lộ thân phận của mình được.
Bây giờ bản thân không phải không có chút thuận lợi nào, ít nhất thì có khi tất cả mọi người đều cho răng mình đã chết nên thân phận sẽ được tạm thời che giấu. Không ai nghĩ rằng công tử ăn chơi Từ Thiên Phong có liên quan tới “Thương Long”! Cứ như vậy, mình cũng đang được ở trong tối!
Muốn điều tra toàn bộ sự việc thì phải đi từng bước một, nhất định không được để lộ thân phận, hơn nữa phải từ từ khôi phục lại thực lực. Bây giờ cơ thể này quá ốm yếu, chỉ bằng một phần ba thực lực trước kia, giao đấu với người bình thường còn đỡ, chứ mà đấu với cao thủ chắc được vài chiêu đã chết rồi!
Quyết định xong, Từ Thiên Phong nhảy xuống giường. Tuy hẳn không còn giống công tử ăn chơi như trước kia nữa nhưng có một điểm chung, bọn họ đều không thích ngồi buồn tẻ nặng nề trong văn phòng!
Từ Thiên Phong đi xuống dưới lầu. Mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, lấy chiếc xe thể thao của mình ra, dưới ánh mắt kỳ thị của mọi người rời khỏi tập đoàn Thịnh Thế.
Tâng 49, Từ Văn Chính mở cửa sổ ra nhìn con trai lái xe rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy rằng có vẻ hiểu chuyện hơn trước kia rồi nhưng vẫn không có hứng thú với tập đoàn Thịnh Thế. Rốt cuộc phải giao tập đoàn Thịnh Thế rộng lớn cho ai đây?
Nếu Tống Dĩ Nặc mà là con dâu mình thì thật tốt! Không nói đến bối cảnh của cô, chỉ riêng tài năng kinh doanh xuất sắc của cô đã có thể quản lý được cơ nghiệp của nhà họ Từ rồi! Chỉ là, đáng tiếc, haiz! Trải qua chuyện lần này thì e là giữa Tống Dĩ Nặc và con trai chẳng khác gì nước với lửa! Vừa rồi còn có người vào báo cáo, nói thằng nhóc thối đó đá văng cửa văn phòng của cô, không biết hai người bọn họ đã cãi nhau chuyện gì!
Từ Thiên Phong lái xe thể thao nhưng tốc độ của nó lại quá chậm. Dù sao hắn cũng không có việc gì gấp, cứ đi bình tĩnh là được, còn có thể ngắm cảnh phố phường xung quanh. Thời buổi này, người không có tiền sẽ liều mạng bám trụ vào. thành phố, còn kẻ có tiền thì lại cố gắng muốn dọn ra ngoài ngoại thành sống. Mặt khác không nói, riêng chỗ này đã khá hơn nội thành rất nhiều!
Hản không khỏi cảm thán trong lòng kẻ có tiền đúng là biết hưởng thụ!
Từ Thiên Phong một tay giữ vô lăng, một tay chống lên cửa sổ, hưởng thụ chút cảm giác bình yên này. Trước kia cả ngày thần kinh đều phải căng thẳng, đa số thời gian là đi hoàn thành nhiệm vụ rồi nỗ lực phát triển thực lực, chút thời gian tự do tự tại như bây giờ thực sự rất hiếm!
Ngẫm lại cuộc sống hiện tại, khóe miệng nở nụ cười, thật ra làm một tên ăn chơi cũng không tồi. Ít nhất thì không phải lúc nào cũng lo lo nghĩ nghĩ, luôn luôn đối diện với cái chết!
Trên đường có không ít người nhận ra Từ Thiên Phong, chỉ hận không thể xông lên đấm cho hắn một phát. Mẹ nó, cho. hẳn lái chiếc xe thể thao như vậy, đúng là phí phạm của trời!
Không để ý tới ánh mắt của người qua đường, Từ Thiên Phong vui vẻ rời khỏi nhà họ Từ.
“Két..."
Đang hưởng thụ sự bình yên hiếm có thì Từ Thiên Phong đột nhiên cảm thấy thân xe rung lắc. Ngay sau đó là tiếng động lớn, thân xe không chịu được khống chế mà lao về phía trước mười mấy mét mới dừng lại được! Xe của mình bị đâm?
“Cho dù có ngứa mắt tôi đi chậm thì cũng không nên đâm như thế chứ...” Từ Thiên Phong không biết nên nói gì, mở cửa xe đi xuống, hẳn muốn nhìn xem rốt cuộc là tên khốn nào dám đâm hắn!
Xe đâm hản là một chiếc Minibus bình thường, có lẽ sau khi đâm vào xe hắn thì đã mất khả năng khống chế tốc độ xe nên bây giờ đầu xe đang đâm vào cây cổ thụ ven đường. Mặt kính trước của Minibus đã vỡ nát, còn có một cái đầu đang chảy đầy máu nhô ra.
Từ Thiên Phong bèn chạy lại, đặt tay lên cổ đối phương, mạch đập rất yếu, thấy người này säp không xong rồi. Nguyên nhân mất mạng chắc là bị mảnh vỡ của kính xe cắm vào huyệt thái dương.
Đúng là dùng cả mạng sống để chống lại nhà giàu mà! Khóe miệng Từ Thiên Phong nhếch lên, sờ quanh người, hắn định gọi điện báo cảnh sát, nhưng tìm kiếm cả nửa ngày vẫn không thấy cái điện thoại đâu. Lúc này hẳn mới nhớ ra, hình như điện thoại của hắn đã sớm bị vệ sĩ của Tống Dĩ Nặc đập vỡ mất rồi, vì mới ra viện đã bị bắt nên chưa có thời gian mua cái mới...
Người đi ngang qua đường bèn tụ tập lại xem, xe thể thao đắt tiền bị xe minibus đâm vào, đúng là chuyện nhà nhà ăn mừng!
“Wow, mau xem kìa, chủ nhân xe thể thao không có tí thương tích nào, đúng là xe sang có khác...”
“Siêu xe thì sao chứ, bị đâm vào thì không bị hỏng sao?” Một người khác ghen tị nói.
Người qua đường túm tụm lại lấy điện thoại ra chụp ảnh, lúc này, bọn họ có một cảm giác rất sung sướng khi báo thù được! Cũng may còn có mấy người kịp phản ứng lại, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát. Đã có người gọi điện nên Từ Thiên Phong cũng đỡ phải phiền toái,. Người đâm xe hắn cũng đã chết, xem ra tổn thất này vô ích rồi, hơn nữa, hẳn đâu có thiếu tiền sửa xe. Lớp bảo vệ của xe thể thao rất chắc chẳn, mặt sau bị đâm nát, có vài chỗ đã bị bung ra nhưng Từ Thiên Phong lại không hề hấn gì, chỉ là phải mang xe đi sửa thôi.
Từ Thiên Phong lên xe, phi đi nhanh như chớp, tốc độ lần này đã tăng lên khá cao, hẳn không muốn bị người ta đâm nữa đâu.
Trở lại nhà họ Từ, trong sân có thêm một chiếc xe, chắc là có khách tới nhà.
Người giúp việc nhà họ Từ thấy cậu chủ lái con xe tan nát về nhà, nét mặt mỗi người đều rất kinh ngạc. Cậu chủ này đi đâm xe không phải một hay hai lần, nhưng lần này xem ra là hẳn bị người ta đâm vào.
Nghe thấy có tiếng xe thể thao, Phương Lan vội vàng đi ra ngoài, theo sau còn có một người đẹp, hai người đứng chung một chỗ giống như một cặp chị em.
Cái đầu tiên làm người ta chú ý tới chính là đôi chân dài nuột nà của cô, châu tròn ngọc sáng, da trẳng mịn màng, là cặp đùi khiến người đàn ông nào cũng phải chết mê chết mệt.
Thoạt nhìn cô cũng trạc tuổi Từ Thiên Phong, đứng ở nơi đó, ưu nhã mà sang trọng. Đôi mắt to trong sáng, hàng lông mi chớp chớp đầy quyến rũ; cặp lông mày mảnh dài, từng cái cau mày hay nét mặt đều chứa đựng đầy sự chững chạc, thành thục. Sống mũi cao, diện mạo vô cùng nổi bật. Trên người mặc một chiếc váy ngắn hồng phấn cổ vuông mang đến cho người †a một cảm giác rất giản dị mà sang trọng. Bên hông thắt một cái khăn lụa màu xanh để trang trí, lại kết hợp với vòng một to tròn và dáng người cao gầy, làm nổi bật vóc dáng vô cùng xinh đẹp của cô.
Nhan sắc không thua kém gì Tống Dĩ Nặc, hay nói một cách dứt khoát theo mắt nhìn của Từ Thiên Phong bây giờ thì người đẹp trước mắt này có sức thu hút hơn Tống Dĩ Nặc nhiều. Cùng là người đẹp nhưng lại mang đến những cảm giác khác nhau. Tống Dĩ Nặc là lạnh lùng cao quý khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa, còn cô gái này thì mang vẻ đẹp của tri thức, ưu nhã, dịu dàng, làm người khác không tự chủ được mà muốn tới gần.
“Thiên Phong, sao lại thế này? Lại đâm xe? Mau để mẹ nhìn xem, có bị thương ở đâu không?” Vừa nhìn thấy xe thể thao bị bung bét là Phương Lan biết ngay con trai mình lại đi đâm xe nhưng bà không hề quan tâm chiếc xe bị làm sao, mà chỉ sốt ruột kiểm tra xem con trai mình có bị thương hay không.
“Người thì không có việc gì nhưng xe bị đâm hỏng mất rồi” Từ Thiên Phong vô tư cười cười.
Người đẹp nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của Từ Thiên Phong thì chợt giận sôi máu, tiến lên chỉ vào mặt hän, lớn tiếng quát măng: “Em bị điên hả? Vừa mới xuất viện đã chạy đi đua xe, có phải muốn người nhà chết vì lo lắng cho bản thân thì mới vừa lòng không hả?”
Người dám chửi mảng Từ Thiên Phong không nhiều, có thể khiến hắn ngoan ngoãn vâng lời lại càng ít, mà người đẹp này lại là một trong số ít đó, hoặc có thể nói là người duy nhất!
“Chị, lần này thật sự không phải tại em. Em đang đi rất bình thường thì tự nhiên có người đâm vào, em còn đang thấy đen đủi đây. Xe vẫn còn ở đấy mà, không tin thì chị cứ đến mà xem...” Từ Thiên Phong vô cùng ấm ức, đồng thời trong lòng cũng sinh ra cảm giác rung động, trái tim kiên cố như nứt ra một lỗ hổng. Lúc đối mặt với Tống Dĩ Nặc, hắn cũng chưa từng có cảm giác khó tả thế này.
Tuy hẳn biết mình không nên có bất cứ suy nghĩ gì khác với người đẹp này, nhưng lại không nhịn được mà muốn ngắm nhìn cô thêm vài lần.
Người đẹp này là chị họ của Từ Thiên Phong - Lâm Sơ Ảnh, cũng là hoa khôi nổi tiếng ở Thiên Hải. Năm nay 27 tuổi, lúc còn học đại học, số người theo đuổi cô có thể kéo dài cả mấy con phố! Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học được một tháng thì cô lại không màng người nhà phản đối, dứt khoát gả cho một viên cảnh sát ít tiếng tăm, cũng là bạn học từ thời cấp ba của cô - Dương Thụy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!