Vài ngày sau, cuối cùng ngày mà Từ Thiên Phong mong chờ cũng đã đến.
Sau bữa tối, Lý Bảo Sơn nhận được mệnh lệnh của Từ Thiên Phong, yêu cầu anh ta sáng sớm dẫn người đến bến tàu lấy hàng, còn là hàng hóa gì thì anh ta cũng không biết.
"Anh Sơn, cậu Từ bảo chúng ta đến đây lấy hàng gì vậy? Tại sao lại bí ẩn như vậy? Chẳng lẽ là thứ gì như ma túy sao?" Đại Hùng ghé lại bên cạnh Lý Bảo Sơn, nhỏ giọng hỏi.
Việc này không thể trách anh ta được, nhiệm vụ này thực sự quá bí ẩn. Bây giờ đã gần hai giờ. sáng, các anh em khác đã tản ra các ngã tư canh gác, bất cứ ai đến gần nhà kho này đều sẽ bị giết, hai người họ lại được sắp xếp lên một chiếc xe tải hạng nặng, không biết cần chở hàng hóa gì.
"Đồ ngu!" Lý Bảo Sơn trợn mắt nhìn anh ta: "Với gia thế của cậu Từ, còn cần chơi thứ đồ đó sao? Ngoan ngoãn ở đây chờ mệnh lệnh của cậu Từ đi"
Đại Hùng liếc nhìn Lý Bảo Sơn, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút bồn chồn. Nếu cậu Từ thật sự dính líu đến ma túy. hoặc buôn lậu thì bọn họ chính là tòng phạm!
"Lý Bảo Sơn, hàng đã tới, lập tức lái xe đến nhà kho số hai. Nhớ kỹ, các anh chỉ có thời gian mười phút! Trong lúc làm việc không được phép mở cửa, trước tiên phải chở hàng về căn cứ!" Trong lúc hai người đang trầm mặc, cuối cùng tai nghe của Lý Bảo Sơn cũng truyền tới mệnh lệnh của Từ Thiên Phong.
Cái gọi là căn cứ thực chất là công ty bảo vệ Kim Thuẫn, có lễ bởi vì tất cả mọi người đều xuất thân từ trong quân đội nên quen gọi là căn cứ, sau này ngay cả Từ Thiên Phong cũng gọi như vậy theo họ.
"Xuất phát!"
Nhận được mệnh lệnh, Lý Bảo Sơn nhanh chóng khởi động xe, đạp chân ga vội vàng lao đến nhà kho số hai. Từ Thiên Phong đã nói rất rõ ràng, bọn họ chỉ có thời gian mười phút. Nếu như trong vòng mười phút không thể hoàn thành nhiệm vụ, nhất định bọn họ sẽ không được sống yên ổn.
Khi hai người lái xe vào nhà kho, chỉ thấy. trong nhà kho có mười mấy thùng gỗ lớn màu đen được xếp ngay ngắn, mỗi hòm cao gần một mét rưỡi, dài gần hai mét.