Bất khả chiến bại là như thế nào?
Có thể trước đây mọi người không hiểu rõ cái gì gọi là cường giả bất khả chiến bại.
Đến tận hôm nay, nhìn thấy Diệp Thành dùng sức mạnh không gì cản nổi của mình để áp đảo các cường giả Xuất Khiếu, dưới sự liên thủ của năm vị Chân Quân, dùng một quyền giết chết Tà Kiếm Qủy, bọn họ đến giờ mới hiểu được thì ra đây mới là bất khả chiến bại chân chính.
“So sánh với anh ấy, trước đây mình còn tự cho là cường giả mạnh nhất của Hoa tộc nữa chứ, quả thật là nực cười mà”.
Tiêu Thanh Vũ cười cay đắng không thôi, mà Hoa Lộng Ngọc thì liên tục run rẩy như sắp ngã đến nơi.
Bất kì một vị Chân Quân nào trên không trung đều có thể dễ dàng giết chết hai người bọn họ như bóp chết một con kiến vậy.
Nhưng Diệp Thành lại có thể dễ dàng tung hoành vô địch, không ai có thể ngăn cản nổi anh, coi Xuất Khiếu như là mấy con kiến hôi, giết Chân Quân như giết gà.
Thần uy cái thế đến mức này thì không chỉ là Tiêu Thanh Vũ, tất cả mọi người đều bị cuốn hút đến say đắm.
Vô số người dân Hoa tộc lại phát ra tiếng hoan hô vang dội như sấm rền.
.
Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể
“Thật lợi hại!”
“Trời đất ơi, Diệp Thành quá mạnh mẽ.
Không được, sau này không được gọi cậu ấy là Diệp Thành nữa, phải gọi cậu ấy là Diệp Chân Quân mới đúng, tôi là hàng xóm của Chân Quân đấy, thật đúng là tổ tiên phù hộ mà”.
“……”
Các trưởng lão Hoa tộc đều nở một nụ cười nhẹ nhõm, Dao Nhi cũng thở phào một hơi.
“Hóa ra anh của em lại mạnh như thế sao?”
Dao Nhi ngước mắt nhìn lên bầy trời, cô bé cứ tưởng là mình đã hiểu rõ người anh lười biếng ấy rồi.
Nhưng bây giờ nhìn về phía Diệp Thành mạnh mẽ không có đối thủ ở trên bầu trời kia, Dao Nhi mới biết được thì ra những gì mình biết về Diệp Thành lại ít đến như thế.
Ngược lại, các chiến binh của tộc Bí Ngân sau khi nghe được tin tức chiến đấu trên chiến trường của các cường giả, sắc mặt nhất thời trắng bệch, hàm răng liên tục run rẩy.
“Không thể tin nổi, Hoa tộc vì sao đột nhiên lại xuất hiện một cường giả mạnh mẽ đến như thế cơ chứ? Trước đây chưa từng nghe nói qua về người này mà”.
Vô số người nghĩ nát óc cũng không hiểu, chỉ có một số người nghe được tin tức, không nhịn được rùng mình nhìn về phía Diệp Thành.
Đặc biệt là đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng, nhìn về phía Diệp Thành như nhìn một vị chiến thần trong truyền thuyết vậy.
“Không phải là cậu ta đó chứ?”
Hoa Thiên Lăng trợn mắt ngẩn người ra, không nhịn được mà rùng mình sợ hãi.
Không quan tâm người ở dưới nghĩ như thế nào, trên chín tầng trời, trận chiến vẫn diễn ra vô cùng kịch liệt.
Minh Thể Hư Không Quyền là thần thông nổi danh cùng với Hỗn Nguyên Trấn Hải Chưởng, cũng làm cho các Chân Quân khác bị dọa sợ, cho dù là Bắc Minh Tiên Ông hay là Thanh Sương Tiên Tử đều đã có chút sợ hãi, muốn rời khỏi đây.
“Đạo hữu, xin dừng tay đã, nghe tôi nói một lời, chuyện này chắc là có chút hiểu lầm thôi”.
Thái độ của Bắc Minh Tiên Ông lần nữa thay đổi, trên mặt nở một nụ cười hiền lành.
“Đúng thế đúng thế, Diệp Chân Quân.
Mọi người đều là nhân vật nổi danh ở bán đảo phía Bắc, mọi việc đều có thể thương lượng được mà”.
Thanh Sương Tiên Tử vừa chạy ra xa vừa gật đầu đồng tình.
“Tôi và Tà Kiếm Quỷ không hề quen biết với hai tên tộc Bí Ngân kia, tiện đường gặp mặt mà thôi.
Tôi thuộc tộc Thủy Yêu ở Bắc Hải, không liên quan gì đến ngoại tộc ở trên đất liền”.
Bắc Hải Yêu Vương cũng cao giọng hét lên, biểu thị mình cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Chỉ là Diệp Thành lúc này đã giết đến điên rồi, sao còn quản đến bọn họ là bạn bè thân thiết hay là bèo nước gặp nhau nữa chứ, việc anh muốn làm bây giờ chỉ có một: “Tôi vừa nói rồi, ai cản tôi sẽ phải chết!”
Mỗi một chưởng, một quyền hay một cú đá của anh đánh ra đều khiến cho cả không gian xung quanh bị chấn động đến rung chuyển không ngừng, sức mạnh tỏa ra khắp nơi, liên tục truy sát bốn Chân Quân.
Diệp Thành sử dụng phép thần thông vô địch và sức mạnh của thần thể Đại Thành đánh ra đòn tấn công, gần như không ai có thể cản nổi.
“Oành!”
Lĩnh vực của Chính Nguyên Thượng Nhân liên tục bị phá vỡ, mặc dù ông ta sử dụng bí thuật để lén lút trốn đi, nhưng lĩnh vực liên tục bị phá vỡ khiến cho khả năng trốn thoát của Chính Nguyên Thượng Nhân càng ngày càng ít.
Diệp Thành bên này càng chiến lại càng mạnh mẽ hơn, thần thể Minh Vương U Uyên triệt để phát động, phát ra tiếng gầm mạnh mẽ làm chấn động cả trời đất.
Thân thể Diệp Thành được bọc trong luồng ánh sáng vàng lấp lánh rực rỡ, da thịt trong suốt như lưu ly, ánh sáng vàng rực rỡ bất hủ không hề có dấu hiệu biến mất, cả nghìn luồng hào quang lấp lánh xung quanh và rất nhiều thụy khí tốt lành liên tục bao bọc lấy anh.
“Diệp Chân Quân, lẽ nào cậu thật sự muốn cá chết lưới rách mới chịu hay sao? Chúng tôi đều đến từ các môn phái lớn của bán đảo phía Bắc, Bắc Minh Tông cũng không chỉ có một Xuất Khiếu là tôi đâu!”
Bắc Minh Tiên Ông sợ hãi hét lớn.
Thanh Sương Tiên Tử cũng hét lên với Thương Lam Tinh: “Thương đảo chủ, đến lúc này rồi mà ông vẫn không muốn ra tay hay sao?”
Sở dĩ bốn cường giả Xuất Khiếu không vội chạy trốn là bởi vì có sự xuất hiện của Thương Lam Tinh.
Thương Lam Tinh có Kim Đan trung phẩm, cho dù chỉ là ngũ phẩm nhưng thực lực cũng đã đủ để đứng đầu Bắc bán đảo, vượt xa những người ở đây.
Chỉ cần có ông ta ở đây thì Diệp Thành cũng chưa chắc có thể địch lại được.
Thương Lam Tinh lúc này cũng không thể để yên như thế được nữa.
Ông ta phất phất tay áo, nhẹ giọng nói với Diệp Thành: “Diệp Chân Quân, việc này tuy là bọn họ sai trước nhưng giáo huấn bọn họ một trận như thế là đủ rồi.
Nếu làm lớn chuyện hơn nữa, cho dù là bổn tọa cũng không có cách nào giải quyết được đâu, đến lúc đó vương đình phẫn nộ giết đến thì cho dù là Chân Quân hay là Hoa tộc đều không được yên ổn đâu”.
Thực lực mà Diệp Thành hiển lộ ra đến cả Thương Lam Tinh cũng kiêng dè không thôi, lần đầu tiên thái độ của ông ta mềm mỏng được như thế này cũng là do nể sợ Diệp Thành.
Mọi người đã bao giờ nhìn thấy Thương Lam Tinh nói chuyện nhẹ nhàng với người khác thế này đâu chứ? Ai nấy cũng đều ngạc nhiên và kính sợ vô cùng.
“Đây chính là thực lực quyết định tất cả”.
Hoa Thiên Lăng thở dài chán nản.
Trước đây thực lực của Hoa tôc yếu ớt, cho nên Thương Lam Tinh chỉ coi Hoa tộc là con tốt thí, có thể tùy ý ức hiếp và lợi dụng.
Bây giờ Diệp Thành dùng sức mạnh không thể ngăn cản giết chết hai cường giả Xuất Khiếu.
Đến cả Thương Lam Tinh cũng phải dùng lễ mà đối đãi, coi anh như là cường giả ngang hàng, kính lễ có thừa.
Mọi người tưởng rằng Thương Lam Tinh nói như thế thì Diệp Thành sẽ nể mặt ông ta mà buông tha.
Không ngờ được Diệp Thành không thèm quan tâm hừ lạnh một tiếng, bóng người chợt lóe lên, thần uy tái hiện, một luồng ánh sáng vàng chói mắt ngưng tụ trong lòng bàn tay, đánh thẳng về phía Thanh Sương Tiên Tử, đến cả linh bảo mà bà ta cầm trong tay cũng vỡ tan thành từng mảnh.
“Uỳnh!”
Thanh Sương Tiên Tử không thể phát ra bất kỳ một tiếng nào.
Xuất Khiếu trong cơ thể bà ta ngay lập tức bị đánh thành mảnh vụn, Thanh Sương Cổ Kiếm uy chấn Bắc bán đảo trong tay bà ta cũng bị Diệp Thành đánh gãy thành hai đoạn, cuối cùng cả linh hồn và Kim Đan trong cơ thể đều bị Diêp Thành hủy diệt toàn bộ.
Vị Chân Quân thứ ba ngã xuống!
Lần này đến lượt Bắc Minh Tiên Ông cảm thấy sợ hãi tiếc thương.
Thanh Sương Tiên Tử sống cũng được hơn tám trăm năm rồi, thống trị mấy chục tòa thành, có hàng trăm vạn người tôn sùng kính lễ.
Cường giả tuyệt thế mạnh mẽ đến vậy mà cũng bị Diêp Thành dùng một chưởng đánh chết, Bắc Minh Tiên Ông làm sao mà không nghĩ đến kết cục tiếp theo của bản thân cơ chứ.
Từ lúc tộc Bí Ngân xuất hiện đến bây giờ còn chưa đến nửa tiếng, Diệp Thành đã giết sạch sau vị Chân Quân Xuất Khiếu, phần lớn cao thủ của bán đảo phía Bắc hầu như đều bị giết sạch.
Diệp Thành chỉ sử dụng sức mạnh của một người đã áp chế toàn bộ bán đảo phía Bắc, làm cho bọn họ không còn một chút thể diện nào nữa, bị đánh bại một cách triệt để!
- ------------------.