Lúc này, Diệp Thành cuối cùng cũng đánh một chưởng xuống tạo thành chấn động tựa như trời long đất lở, trời trăng đảo lộn, núi sống bị nghiền nát.
Mọi người gần như không tìm được từ ngữ nào để miêu tả một chưởng này, hào quang màu xanh vô hạn từ trên không đánh xuống dưới như chín tầng ngân hà đổ ập xuống, lấp đầy toàn bộ thế giới.
Hào quang màu xanh chưa tới thì trên trời đã vang lên tiếng sấm như nguyên khí nổ mạnh.
“Bùm bùm bùm..”
Từng món, từng món pháp bảo, từng luồng pháp thuật bay ra từ trong tay mấy cường giả Kim Đan, liên tiếp đánh vào chưởng pháp khổng lồ nghìn trượng.
Nhưng chúng hoàn toàn vô dụng, phi kiếm dài khoảng mười trượng, thậm chí trên chưởng ấn còn chẳng để lại vết kiếm.
Tiết Mộng Ngưng lấy kiếm Độc Hỏa Công Tâm ra, biến thành cơn sóng lớn màu đen cao trăm trượng, chỉ có thứ này mới khiến chưởng ấn khổng lồ rung lắc một chút.
“A!”
Đến phút cuối, mọi người điên cuồng hét lớn, thi triển toàn bộ thực lực.
Sáu, bảy món linh bảo đồng thời thức tỉnh, mang theo khí thế khủng bố hung hãn đánh vào trên bàn tay tỏa ra màu xanh khổng lồ.
Có vài người tài giỏi còn bắt đầu thiêu đốt sức mạnh Khí Hồn.
Vẫn chẳng có tác dụng gì!
Chân nguyên tu vi của Diệp Thành vô cùng khủng khiếp, dù là một Tiểu Thiên Quân thì cũng có thể bị đè ép chứ đừng nói gì đến họ? Chưởng ấn khổng lồ này thuận thế ép xuống, đánh nát mặt đất.
“Ầm!”
Động phủ trăm dặm đều rung rinh, trên đại điện Vạn Độc, vô số cấm chế tan vỡ, suýt phá hủy toàn bộ tòa Tiên điện.
Sức mạnh đáng sợ để lại dấu vết chưởng ấn hơn ngàn trượng trên mặt đất, sâu hắm cả hai, ba mét.
Hào quang màu xanh tan đi, một đám người nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Những cường giả Ngưng Đan bình thường bị chưởng khổng lồ đè ép, trực tiếp bị đập nổ giữa không trung, mười mấy cường giả Kim Đan biến thành bột mịn trong tích tắc.
Nhưng đám anh tài như Ngân Linh Tử đều có bùa hộ mệnh do thế hệ trưởng bối trong gia tộc ban cho, thậm chí còn có bảo vật bí mật để hộ thân, tuy bị trọng thương nhưng cũng may không chết, họ ho ra máu, thảm thương vô cùng.
“Khụ khụ!”
Quần áo Tiết Mộng Ngưng tan nát, lộ ra làn da trắng nõn nà.
Cô ta chống kiếm quý trên đất, miệng trào máu tươi, ánh mắt cô ta sợ hãi nhìn Diệp Thành.
Một chưởng này giết mười mấy Kim Đan và đánh bại sáu anh tài nổi danh!
Đám người Tiết Mộng Ngưng hoàn toàn không ngờ được, trong hành trình tới dãy núi Thiên Độc này, họ vốn cho rằng đây là trận đấu của những anh tài, là trận tranh hùng giữa họ, cuối cùng có thể chọn ra người mạnh nhất trong thế hệ trẻ.
Nhưng không ngờ Diệp Thành lại bỗng dưng xuất thế, một chưởng áp chế đám thiên chi kiêu tử.
“Không thể nào...!anh ta mới chỉ Kim Đan, sao có thể mạnh như thế được?”
Ngân Linh Tử kinh hồn bạt vía, một bên cánh bị bẻ gãy, cả người chồng chất thương tích, giáp bạc bị đánh nát rơi rụng đầy đất.
Đấu Chiến Hoàng, Lâm Quảng Lăng, Thanh Mi Tiên tử cũng không tốt hơn là bao.
Mọi người hoảng hốt, họ đều xuất thân từ danh môn chính tông, rất nhạy bén với khí thế, họ có thể thấy được thực lực mà người này thể hiện cũng chí tới Kim Đan đỉnh phong thôi, sao lại khủng khiếp như vậy chứ?
“Vù vù vù!”
Lúc này, một con Lôi Giao lao ra từ dưới đất, bóng dáng Nam Hiền hiện ra từ bên trong.
Mặt phủ đầy vảy màu xanh, khí thế mạnh mẽ hơn gấp mấy lần như thể đã là Giao Long.
Cậu ta kiêu ngạo cười to:
“Thằng ranh Hoa Hạ, đây mới là phép thần thông chân chính của bổn vương...”
Nam Hiền còn chưa nói xong thì thấy tình cảnh thảm thiết của mấy vị anh tài, sắc mặt cậu ta cứng đờ, nghẹn họng không nói ra được gì nữa.
Chỉ có Diệp Thành đứng nhìn cậu ta cười như không cười hỏi:
“Cậu nói cái gì?”
Lúc này, trước đại diện Vạn Độc, sáu, bảy cường giả trẻ tuổi của quần đảo Nam Ngọc nằm ngổn ngang, cả người bê bết máu, vô cùng thảm hại.
Chỉ có Diệp Thành đứng cười bế Ân U Liên, lơ lửng giữa không trung, nhìn họ bằng ánh mắt mỉa mai.
Nam Hiền chỉ cảm thấy người lạnh lẽo, cậu ta không ngờ chỉ khoảng mười lăm phút thôi, khi mình kích hoạt huyết mạch thì những người khác đều bại trận.
Ở đây có tới mười mấy tu sĩ đã kết Đan và sáu cường giả Kim Đan cơ mà.
“Đạo hữu có pháp lực mạnh mẽ, bổn vương hổ thẹn!”
Không hổ là vương tộc, Nam Hiền đúng là biết co biết duỗi, trong nháy mắt, cậu ta đã cúi đầu chịu thua.
Nhưng Diệp Thành vẫn nhìn cậu ta, trong mắt là sự lạnh lùng.
Người này nhiều lần sỉ nhục Hoa Hạ, anh chưa từng quên điều này.
“Trước đó chỉ là hiểu lầm, bảo tàng Vạn Độc là vô chủ, đạo hữu cứ lấy, chúng tôi không hề có ý kiến!”
Khi Nam Hiền nói chuyện, âm thanh run rẩy, thân là vương tộc Nam Ly, có bao giờ cậu ta phải chịu nhục như thế này chứ?
Diệp Thành không nghe, vẫn tiến lên một bước, trong mắt như dâng lên ngọn lửa.
“Đạo hữu, tôi chính là vương tộc Nam Ly, là đại diện cho Nam Ly Vương.
Mỗi người ở đây đều xuất thân từ danh môn, đại tộc, ánh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
Nam Hiền cố nhịn cơn giận, dịu giọng khuyên nhủ.
Diệp Thành nghe thế thì cả người khựng lại, trong lòng mọi người vui vẻ, nhất là Nam Hiền, trong mắt hiện lên tia toan tính.
ở quần đảo Nam Ngọc này, Nam Ly Vương chính là trời, dù là cường nào giả nào thì cũng phải nghĩ kỹ khi trêu chọc tới vương tộc Nam Ly.
“Giao ra một món linh bảo hoặc linh tài tuyệt thế, tôi có thể tha các người một mạng, nếu không giết ngay tại chỗ!”
Diệp Thành dựng một ngón tay, thản nhiên nói, hóa ra không phải anh đang do dự mà chỉ là đang bắt bí họ thôi.
“Sao anh không đi cướp luôn đi?”
Linh bảo là thứ vô cùng quan trọng trong tông phái, là bảo vật trấn tông trấn phái bảo vệ họ, mà ngay cả nhiều lão tổ Kim Đan cũng chưa chắc có được món linh bảo nào trong tay.
Những anh tài này có tương lai xán lạn mới được tông môn ban thưởng linh bảo để phòng thân, nếu mất trong này thì họ sẽ bị trừng phạt rất nặng khi quay về.
“Không giao ra thì chết!”
“Cảm, cảm ơn Diệp Tiên sư…”.
Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến
Ân U Liên hơi đờ đẫn, cô ấy vừa mới chuẩn bị tâm lý hi sinh bản thân, để Diệp Thành chạy trốn nhưng không ngờ một chưởng của người ta đã diệt hết cả đám anh tài.
Diệp Tiên sư xấp xỉ tuổi mình thôi mà, sao anh ta làm được, sao có tu vi đáng sợ như thế?
Vả lại… việc anh làm sao giống đang trấn lột vậy?
- ------------------.