Một bộ phim một tiếng bốn mươi lăm phút kéo tất cả người trong rạp phim cảm nhận được những thanh xuân đầy mơ mộng, đầy hoài bảo đầy ước mơ, cũng có những tình yêu thơ ngây, âm thầm, những mưu kế ngây ngô đầy trẻ con, những trái tim chỉ vừa chập chững bước vào cuộc sống đầy lo toang.
Một bộ phim đưa người xem đến rất nhiều cung bực cảm xúc cùng với những trải nghiệm của tuổi học trò, khiến những cô gái nhỏ không kiềm được nước mắt,.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Sau khi bản nhạc cuối phim vang lên mọi người liền không khỏi vỡ òa trước cảm xúc mà vỗ tay không thôi, nhưng kỳ lạ là những người trong đoàn phim vẫn tiếp tục ngồi trên ghế không di chuyển, khiến cho người xem cũng không khỏi nghi ngờ rằng bộ phim vẫn còn nữa, điều này khiến rạp phim tiếp tục trở nên im lặng, mọi người đều ngước đầu lên nhìn chằm chằm màn hình.
Bài nhạc cuối phim cực kỳ cảm xúc, tiếng ca du dương vang lên khắp phòng chiếu phim khiến người xem từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Nhạc phim vừa dứt màn hình liền chuyển sang một con đường, hai cô gài đang xoay đầu nói chuyện cùng nhau, lúc này cả hai cô đang đứng chờ đèn để băng qua đường.
Cảnh phim vừa chiếu tiếp, một khán giả không nhịn được mà hô nhỏ "Thật sự còn phim này."
Lúc này đây cả phòng chiếu đều cực kỳ nghiêm túc xem cảnh diễn cuồi cùng trên màn hình, ai nấy đều tò mò không biết rốt cuộc cảnh sau cùng này tại sao lại thêm vào ở cuối bộ phim như thế này, nếu như những người xem phim không hề biết về đoạn cuối này thì không phải bọn họ đã bỏ lỡ một cảnh quay rồi sao.
Năm phút cuồi cùng của bộ phim trôi qua, bên ngoài rạp phim rất nhiều người đang đứng để chờ mong nhóm người bên trong bước ra ngoài, bọn họ cực kỳ khó hiểu tại sao bên trong lại chưa có người nào bước ra ngoài, cho dù bộ phim ghi rằng một tiếng năm mươi lăm phút, nhưng rất ít người sẽ ở lại nghe hết một bản nhạc của phim, vậy mà lúc này đây chẳng có lấy một người bước ra ngoài.
Sau khi đồng hồ vừa điểm đúng giờ kết thúc bộ phim, những người ngồi chờ bên ngoải cuối cùng cũng nhìn thấy người đi ra ngoài, nhưng không ngờ rằng người đi ra ngoài đầu tiên chính là đoàn làm phim, khuôn mặt ai náy đều tràn đầy ý cười, điều này càng khiến cho những người bên ngoài thêm khó hiểu.
Một nhà báo không chờ được mà phóng lại dò hỏi "Không biết đạo diễn Úc cảm thấy như thế nào."
"Tốt, cực kỳ tốt." Mạnh Úc cười vui vẻ mà trả lời "Nếu như mọi người muốn biết bộ phim như thế nào thì hãy nhanh chóng đặc vé phim để hưởng thức bộ phim nhé."
Nói xong ông cùng nhóm người của mình rời khỏi, hôm nay chỉ là buổi công chiếu phim mà thôi nên sau khi chiếu xong phim bọn họ có thể ra về rồi, nếu như diễn viên nào muốn ở lại chụp ảnh thì vẫn có thể ở lại.
Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An không muốn quá rất rối nên cùng nhóm của đạo diễn chạy ra ngoài, sau khi chào tạm biệt mọi người, hai cô liền kiếm một quan nước vắng vẻ nào đó mà đi vào sau đó nhắn tin với người thân mình.
Hai cô chờ cũng không quá lâu bọn họ liền đi vào trong, mỗi người gọi xong thức uống của mình liền bắt sdau629 nói về bộ phim, ba mẹ của cả hai không ngừng khen bộ phim rất hay, con gái của họ thật xinh đẹp, nội dung thật sự rất ý nghĩa.
"Chắc chắn hai em sẽ nổi tiếng thôi." Anh trai của Nguyễn My An cổ vũ, anh không ngờ em gái mình có thể diễn tốt như vậy, tuy nói người ta đã chỉnh sửa ít nhiều tổng thể cả bộ phim, nhưng khán giả xem phim vẫn có thể nhìn ra được diễn viên đóng vai ấy như thế nào, có tốt thay không.
Nhưng sau khi bộ phim chiếu xong anh ấy vẫn có thể nghe thấy được rất nhiều người khen ngợi em gái mình, điều này khiến anh ấy cảm thấy cực kỳ tự hào.
"Cảm ơn anh ạ." Hai cô đồng thanh nói.
"Vậy giờ chúng ta đi ăn nhé, anh đã đặt một nhà hàng, nghe nói khá ngon." Trần Hoàng Nam nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn sớm nữa liền nói "Cháu không biết mọi người thích ăn gì nên đã tìm một nhà hàng có cả tất cả món ăn từ rất nhiều nước ạ."
"Làm phiền cháu quá." Bà Trần hiền lành nhìn anh nói, đối với bạn bè của con gái mình bà thực sự rất yên tâm.
Từ nhỏ đến giờ Mộng Y Băng chưa từng kết bạn với ai cả, khi bà hỏi cô đã nói với bà rằng 'Con chưa tìm thấy ai tốt với con như Nguyễn My An ạ', cũng vì câu nói này của cô bà liền biết con gái mình sẽ không kết bạn một cách bừa bãi, cô sẽ chọn lọc người nào có thể thực sự quý mến cô giống như cách cô quý mến người đó vậy.
"Vậy chúng ta đi thôi, con đã gọi cho tài xế đến rồi ạ." Trần Hoàng Nam lịch thiệp nói, dù cho anh đeo rộng kính to che cả khuôn mặt nhưng nó không làm ảnh hưởng đến khí tức khắp người của anh.
"Làm phiền cháu quá." Ba Nguyễn My An vỗ nhẹ vai anh nói.
Mọi người rời khỏi quán cà phê vắng vẻ, Mộng Y Băng cố ý đi ở phía sau để cùng đi với Trần Hoàng Nam, cô nhỏ giọng nói.
"Cảm ơn anh, em muốn mời anh đi xem phim, lại không ngờ làm phiền anh như vậy."
Trần Hoàng Nam dịu dàng nhìn cô "Không phiền phức gì cả, anh cảm thấy không khí gia đình như vậy rất tốt."
"Cha mẹ anh luôn không về nhà, từ nhỏ anh đã luôn sống một mình, vì vậy khi đi cùng mọi người anh rất vui.."
"Cảm ơn em đã mời anh đến đây."
Mộng Y Băng nghe anh nói vậy liền không khỏi mềm lòng, tuy ba mẹ cô cũng rất bận nhưng sau đó họ muốn bù đấp cho cô nên luôn về nhà để gặp cô, cùng cô đón sinh nhật, tuy kiếp trước cô không hiểu chuyện mà làm rất nhiều thứ khiến họ buồn lòng nhưng cô có cơ hội làm lại từ đầu, nhận lại được những tình cảm yêu thương này, mà anh lại không thể, có lẽ từ trước đến giờ anh đã rất cô đơn.
"Chúng ta là bạn bè mà, sau này em có thể rủ anh về nhà chơi, dù sao chúng ta đều sống ở gần nhau mà." Cô nắm lấy tay anh giống như an ủi anh mà nói "Ba mẹ bọn em đều rất thích anh đó."
Trần Hoàng Nam khẽ nắm chặt tay lại, cầm bàn tay cô vào lòng bàn tay mình, anh mỉm cười đầy vui vẻ "Được, cảm ơn em, sau này mong em vẫn bên cạnh anh."
Nguyễn My An đi cùng nhóm người lớn không ngừng làm nũng, mỗi khi cô ấy ở nhà đều sẽ như vậy rất trẻ con, sau khi vui vẻ cùng mẹ mình nói xong cô ấy liền nhìn xung quanh nhưng không thấy Mộng Y Băng đâu, tò mò cô ấy xoay đầu nhìn xuống.
Nhìn thấy cô đang cùng Trần Hoàng Nam nhìn nhau cười, mà quan trọng hơn là tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau, lúc này đây cô ấy không kìm được mà hai mắt sáng rực lên, vẻ mặt đầy hiểu rõ mà tủm tỉm cười.
"Thì ra là vậy, cuối cùng cái cảm giác dư thừa đó là tại sao rồi." Cô ấy lầm bầm nói sau đó khẽ liếc nhìn nhóm phụ huynh vẫn đang nói chuyện với nhau mà không hay biết gì liền không khỏi híp mắt cười thầm, không biết đến khi bọn họ biết chuyện thì sẽ như thế nào đây chắc lúc đó sẽ háo hức lắm.
Thật mong chờ.