Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Edit: Chi

Beta: Sút

Thiên Lang Quân híp mắt cười nói: “Ta mong đợi phong chủ đã lâu.”

Thẩm Thanh Thu sâu sắc cảm nhận được, cái gọi là phong thái, quả nhiên không phải thứ hack thêm đơn giản, vẫn là cần dựa vào gia thế và sự giáo dục từ nhỏ luyện thành.

Không nói cái khác, để đôi phụ tử này ngồi trong cùng một cỗ quan tài, pose cùng một dáng, Thiên Lang Quân có thể tạo ra vẻ ung dung của vương tộc, Lạc Băng Hà tuy rằng đẹp… ờ, đại khái cảm giác tạo ra vẫn là ngồi quan tài.

Cùng hai vị thừa kế huyết thống Thiên Ma ở cùng một nơi, hơn nữa nơi này còn có không ít bánh tông* khô ẩm của quý tộc ma giới đang vây xem, Thẩm Thanh Thu bày tỏ áp lực vô cùng lớn.

(Bánh tông: ý chỉ thi thể dưới mộ)

Hắn cười cứng nhắc, nói: “Không dám. Nếu như mong đợi đã lâu. Tại sao các hạ không bước… bước ra tụ họp?”

Có bày đặt ngầu thế nào, ngồi trong quan tài mà bày, cũng quá không bình thường rồi, trừ khi ——

Gã không đứng lên được.

Thiên Lang Quân ngón tay từ tốn gõ lên thành quan tài theo quy luật, con ngươi phản chiếu ánh lửa bập bùng xanh thẫm của mộ đạo.

Gã vui vẻ nói: “Được thôi. Có thể nhờ phong chủ giúp một tay không?”

Có trá có trá, nhất định có trá!

Có trá cũng phải cắn chặt răng mà lên, Thẩm Thanh Thu nhẹ rướn người lên, đưa một tay về phía gã: “Mời?”

Thiên Lang Quân vui vẻ bám vào, đứng dậy.

Hóa ra không phải vì che giấu nhược điểm à. Thẩm Thanh Thu có chút thất vọng.

Sau đó, kéo lên nhẹ bẫng.

Nhưng trong tay hắn rõ ràng vẫn cảm thấy đang nắm cánh tay Thiên Lang Quân. Ánh mắt Thẩm Thanh Thu hạ xuống, cúi đầu xem.

Đích thực vẫn đang nắm, nhưng chỉ còn là một cánh tay.

Thẩm Thanh Thu mặt không cảm xúc.

Thiên Lang Quân rụng mất một bên cánh tay, trống mất nửa bên tay áo, vẫn rất lễ độ: “A. Lại đứt rồi. Cảm phiền phong chủ đưa nó cho ta.”

Thẩm Thanh Thu: “………”

Đệt đệt đệt đệt đệt!

Kinh khủng quá rồi!!!!

Ngươi mợ nó là hình nhân sao, khớp xương có thể tháo rời tùy ý?!

Tay Thẩm Thanh Thu bất chấp nội tâm run rẩy, mặt đầy hắc tuyến đem đoạn cánh tay đưa cho Thiên Lang Quân. Gã cùng Trúc Chi Lang trên mặt một vẻ quen đến quá bình thường, rắc một tiếng, thực sự là rắc một tiếng! Liền gắn lại cánh tay rồi! Gắn lại rồi!

Thiên Lang Quân cử động bộ phận vừa được gắn về một chút, mỉm cười nói: “Chê cười rồi.”

Thẩm Thanh Thu để ý thấy, không chỉ miệng chỗ bị đứt, trên cánh tay đấy không ít nơi, gân mạch huyết nhục đều chuyển thành màu tím đen, ở trên làn da trong suốt đặc biệt rợn người. Thậm chí dưới cổ áo hắn, cũng hiện ra nửa vùng sắc đen nhạt nhạt kéo dài.

Thẩm Thanh Thu chợt trầm ngâm, nói: “Lộ Hoa chi.”

Bươm bướm này của hắn vừa vỗ cánh một chút, hiệu ứng không chỉ là một trận biển động.

Phỏng đoán ban đầu, Trúc Chi Lang rất có thể đã hái Lộ Hoa chi giúp Thiên Lang Quân nặn cơ thể, quả nhiên không sai.

Chỉ là, thân thể nặn từ Nhật Nguyệt Lộ Hoa chi này, xem ra Thiên Lang Quân dùng không được thoải mái lắm.

Hồn phách Thẩm Thanh Thu sở dĩ tương thích khá cao với Lộ chi vì, thứ nhất, Lộ chi là dùng tinh lực của hắn mà trồng, thứ hai, Lộ chi là thực vật linh khí, Thẩm Thanh Thu cũng là lấy linh khí làm nền tảng tu luyện, hai bên từ góc độ thuộc tính mà nói, tương thích toàn vẹn.

Thế nhưng, trường hợp Thiên Lang Quân lại không giống vậy.

Gã là Ma tộc, tu luyện lấy ma khí làm nền tảng, Lộ Hoa chi sẽ tự động có phản ứng bài xích, hiệu quả bảo dưỡng không thể đảm bảo.

Thiên Lang Quân một chút cũng không cố kị vấn đề này.

“Chính là vậy. Nói ra thì, có thể rời khỏi núi Bạch Lộ, cũng có một phần công lao của Thẩm phong chủ.”

Thẩm Thanh Thu ngó Trúc Chi Lang lặng lẽ đứng một bên, nhớ lại hình dạng lúc đầu của y trong rừng Bạch Lộ, quả thật là…… vô cùng không tốt. Thực sự thảm đến mức không nỡ nhìn. Nhưng kể cả khi như vậy, những năm tháng Thiên Lang Quân bị trấn áp dưới núi cao, y một mực chưa từng rời khỏi núi Bạch Lộ, có được Lộ chi, cũng không để bản thân dùng, mà không may mảy do dự giúp chủ tử nặn thân.

Quả là một khúc ca tán dương lòng trung thành!

Thẩm Thanh Thu miệng trả lời, dư quang góc mắt lại quét qua bức bích họa trong mộ điện.

Hắn tâm để nơi khác nói: “Công là của Hỉ…… Trúc Chi Lang. Ẩn trong núi Bạch Lộ nhiều năm, cuối cùng đợi được cơ hội đến. Có một trợ thủ đắc lực như vậy, Thiên Lang Quân thật khiến người khác ngưỡng mộ vô cùng.”

Thiên Lang Quân nói: “Châm ngôn của đứa cháu ngoại này của ta, ngươi chưa từng nghe qua sao?”

Thẩm Thanh Thu đáp: “Đã từng nghe. Ơn một giọt nước báo đáp ngàn sông.”

Trúc Chi Lang đỏ mặt, nhìn dưới ánh đuốc xanh thẫm thập phần quỷ dị, nói: “Thẩm tiên sư xin đừng cười nhạo tại hạ.”

Thẩm Thanh Thu nào có cười nhạo y, toàn bộ tâm trí hắn đang đặt trên bức bích họa.

Bức bích họa này màu sắc tươi mới diễm lệ, bút pháp phóng khoáng có thừa, nhưng có thể nhìn ra, hướng về phía cửa đại điện, là một gương mặt nữ nhân rất lớn, hai mắt cong cong, khóe môi hướng lên, một vẻ hạnh phúc khôn cùng.

Thẩm Thanh Thu âm thầm phán đoán, gian mộ thất này, không nghi ngờ gì nữa, chính là “Hỉ điện” trong ba tòa thánh điện “Hỉ Nộ Ai” của Thánh Lăng.

Thông tin này, sẽ rất hữu dụng.

Thiên Lang Quân hoàn toàn không phát hiện bất thường, nói: “Y chính là như vậy, cố chấp cứng đầu. Bởi vậy mới một mực cầu khẩn ta mang ngươi đến ma giới.”

Thẩm Thanh Thu vẫn luôn không hiểu loại logic này, thoáng hồi tỉnh, liếc Trúc Chi Lang một cái: “Muốn ta đến ma giới với báo ân có liên quan gì?”

Thiên Lang Quân ung dung đáp: “Đương nhiên có liên quan. Bởi vì tứ đại phái, một kẻ cũng không thể tha, nếu Thẩm phong chủ hiện tại vẫn ở Thương Khung Sơn phái, thì cũng ở trong phạm vi. Y đương nhiên không muốn ngươi ở lại đó.”

Thẩm Thanh Thu câm nín.

Vừa mới cảm thấy vị này nhìn có vẻ là một chủ nhân hiểu đạo lý, giờ đây nhìn lại…… cũng chẳng khác tất cả các BOSS lớn nhỏ với dã tâm hừng hực khác là bao. Mục tiêu đều là: “Hủy diệt thiên địa, giết sạch chính phái.”

Có điều xét lại thì, một thanh niên ma giới ưu tú, ấp ủ lòng yêu mến với nhân tộc, lại vô duyên vô cớ bị trấn áp nhiều năm như vậy, lòng sinh oán hận là lẽ đương nhiên. Thẩm Thanh Thu thoáng im lặng, thuận theo hỏi: “Bước tiếp theo là hủy diệt toàn bộ nhân giới sao?”

Thiên Lang Quân khó hiểu đáp: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Đương nhiên là không. Ta thích con người. Chỉ là không thích tứ đại phái.”

Hắn cười nhẹ, nói: “Ta có lễ vật muốn tặng nhân giới.”

“Lễ vật”. Yay.

Tuyệt đối không phải là thứ trên có nơ thắt, khiến tâm trạng người khác vui vẻ! Thẩm Thanh Thu đang muốn ném đá, đột nhiên, mộ điện rơi vào cơn trấn động không biết từ đâu tới.

Cát đá trên trần rào rào rơi, Thẩm Thanh Thu cố đứng vững chân, nhưng vẫn lảo đảo không ngừng, phảng phất có thể nghe thấy thanh âm gầm thét kinh thiên động địa của loài sinh vật nào đó. Hắn cảnh giác hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thiên Lang Quân chăm chú lắng nghe chốc lát, nói: “Đến sớm hơn so với ta tưởng tượng.” Gã quay về phía Trúc Chi Lang: “Bao nhiêu?”

Trúc Chi Lang đáp: “Ít nhất hai trăm con.”

Thiên Lang Quân cười nói: “Bắt được mười con đã coi như xuất sắc rồi, đúng là làm khó nó.”

Thẩm Thanh Thu nghe không hiểu, có vẻ như hai người họ cũng không định cùng hắn giao lưu một chút để giúp hắn hiểu. Thiên Lang Quân phủi phủi bụt cát trên vai, nói: “Thẩm phong chủ, đứa cháu ngoại này của ta thực sự đã liều mạng để giúp ngươi và Thương Khung Sơn phái một đao dứt khoát, không biết ý phong chủ thế nào? Có nguyện ý đi cùng y không?”

Này, đã trực tiếp bắt người ta đến mộ phần tổ tiên rồi thì còn hỏi cái méo gì mà hỏi!

Không đúng…… Một đao dứt khoát?

Thẩm Thanh Thu trong lòng chợt giật, buột miệng nói: “Kim Lan thành, người Tát Chủng. Chính là dấu mốc để ta cùng Thương Khung Sơn phái một đao dứt khoát?”

Một đao dứt khoát. Nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại hắn có núi không thể về, nguồn gốc tất cả đều bắt đầu từ Kim Lan thành.

Thẩm Thanh Thu từng câu từng chữ chất vấn: “Khi đó, người Tát Chủng đột nhiên tố cáo ta, là do các ngươi an bài?”

Trúc Chi Lang thấp đầu. Thiên Lang Quân vỗ vỗ vai y, như đang cổ vũ: “Cái đó vốn chỉ là một thí nghiệm nhỏ để giải quyết vấn đề thiếu lương thực của ma tộc Nam Cương. Không ngờ Thẩm phong chủ vừa hay cũng có mặt, y cũng chỉ muốn Thẩm phong chủ triệt để đoạn tuyệt ý muốn quay về nhân giới mà thôi.”

Thẩm Thanh Thu lập tức nhìn Trúc Chi Lang bằng ánh mắt phẫn nộ.

Thề báo ân chính là thế này, tìm người Tát Chủng đến hắc hắn, chơi ông à?! Rắn báo ân đúng là không đáng tin!

Trúc Chi Lang thấp giọng nói: “Thẩm tiên sư, quân thượng nói muốn diệt sạch tứ đại phái, thì tuyệt sẽ không để một người sống sót…… Tại hạ thật lòng muốn……”

Thẩm Thanh Thu nén giận, nói: “Thu Hải Đường cũng là ngươi tìm đến?”

Thiên Lang Quân đáp: “Không quen.” Gã nhìn qua Trúc Chi Lang, y lập tức nhìn về phía Thẩm Thanh Thu: “Nữ nhân đó thực sự không phải do tại hạ tìm đến.”

Thu Hải Đường đột nhiên xuất hiện kia cùng người Tát Chủng trái phải công kích Thẩm Thanh Thu, ép đến mức hắn không thể không chủ động để Huyễn Hoa Cung giải vào thủy lao, lẽ nào chỉ là trùng hợp?

Có phải hay không cũng không còn quan trọng nữa. Thẩm Thanh Thu nói: “Ngoài nguyên nhân này ra?”

Thiên Lang Quân chậm rãi nói: “Mời Thẩm phong chủ đến, quả thực cũng có mục đích riêng của ta.”

Gã thở một hơi, nói: “Đứa con trai kia của ta, những năm vừa qua thực sự đã phiền Thẩm phong chủ chiếu cố nhiều rồi.”

Quả nhiên là vì Lạc Băng Hà.

Mặc dù đã sớm có dự cảm, tránh không được có liên quan đến y. Trong lòng Thẩm Thanh Thu vẫn chợt căng thẳng.

Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nói: “Lạc Băng Hà? Liên quan gì đến y.”

Thiên Lang Quân bật cười, cúi đầu đáp: “Nói thế nào đây? Ta phát hiện y đối với Thẩm phong chủ, vô cùng…”

Lời gã nói mập mờ không rõ, thậm chí là hỏi một đằng trả lời một nẻo, Thẩm Thanh Thu lại rất dễ dàng có thể đưa ra một chuỗi liên tưởng phán đoán dài.

Thời gian Thiên Lang Quân sử dụng cơ thể này càng lâu, ma khí càng thịnh, tu vi hồi phục càng nhiều, thân thể sẽ càng thêm tàn rách, khắp nơi đều chắp vá. Gã sớm muộn cũng cần một cơ thể mới.

Có quan hệ huyết thống. Đều là người thừa kế huyết thống Thiên ma, đồng thời vì là lai, cơ thể tự có hai hệ nội lực.

Cón thân thể của ai hợp hơn của Lạc Băng Hà?

Thầm Thanh Thu híp mắt: “Chiêu hồn ta đến, mục đích để dẫn y đến Thánh Lăng?”

Thiên Lang Quân đáp: “Thẩm phong chủ quả là người hiểu biết.”

Thẩm Thanh Thu nhắc nhở hắn: “Lạc Băng Hà hiện tại vẫn chưa ngồi lên vị trí trước kia của ngươi, không thể tiến vào Thánh Lăng, cho dù y muốn vào, cũng không vào nổi.”

Thiên Lang Quân lại rất tự tin về y, nói: “Chỉ cần y muốn, thì nhất định sẽ vào được.”

Thẩm Thanh Thu từ tốn nói: “Không cần biết ngươi định làm gì, đấy là con trai ngươi.”

Thiên Lang Quân đáp: “Đúng vậy.”

“Con trai của ngươi và Tô Tịch Nhan.”

Thiên Lang Quân đáp: “Nên?”

Nghe đến đây, Thẩm Thanh Thu cuối cùng đã hiểu.

Trong vài câu lác đác Thiên Lang Quân nhắc đến Lạc Băng Hà, mặc dù ý cười không dứt, nhưng trong ngôn từ thần sắc, thấm đầy vẻ lãnh khốc vô tình.

Thiên Lang Quân bản thật so với hình tượng yêu chuộng hòa bình cùng tình thâm như hải trong tâm trí Thẩm Thanh Thu khác biệt quá nhiều rồi. Khi gã nhắc đến Tô Tịch Nhan, ngữ khí không một chút rung động. Thích gọi Lạc Băng Hà là “đứa con này của ta”, nhưng không mảy may cảm nhận được gã có bất kỳ khái niệm phụ tử nào.

Gã không những không phải là người yêu chuộng hòa bình, đến là người theo chủ nghĩa tình yêu cũng không phải. Hoàn toàn đạp đổ hiểu biết (tưởng tượng đơn phương) từ trước đến nay của Thẩm Thanh Thu.

Thực ra đây cũng là điều bình thường, với tình cảm, ma tộc vốn đã xa cách lãnh đạm, bọn họ để tâm nhiều hơn đến nhu cầu ăn uống, tôn sùng quyền lực và lực lượng. Có điều, dù thế nào cũng không đến mức hoản toàn không quan tâm này, Thẩm Thanh Thu ít nhiều có chút không thoải mái.

Lạc Băng Hà quả là… thực sự cha không thương mẹ không yêu [icon ngọn nến].

Đặc biệt khi nghĩ đến đống nhọ ở Kim Lan thành mà Thẩm Thanh Thu một mực đổ lên đầu Lạc Băng Hà, đứa trẻ này đã bị tát vào mặt oan ức lâu như vậy, biện bạch mấy lần đều lập tức bị coi như không thấy. Hơn nữa, mới vừa nãy khi bọn hắn chia cách, bản thân còn tẩn y một trận.

Thẩm Thanh Thu thực lòng cảm thấy…… hơi chút có lỗi với y.

Mộ điện vừa mới tĩnh lặng, trận bách thú gầm thét cùng động đất núi lở thứ hai lại đến, đánh tan không khí chết chóc.

Lần này khí thế còn mãnh liệt hơn, dường như sắp đạt đến sức mạnh long trời lở đất. Thẩm Thanh Thu không thể đứng vững được nữa, Một tay hắn bám vào quan tài: “Ai có thế cho ta biết, đây rốt cuộc là thứ gì không?”

“Thứ gì” còn chưa nói xong, trần khảm đầy bảo thạch phía trên mộ điện đột nhiên sập xuống từng mảng lớn, ba người trong điện đều phản ứng cực nhanh, tránh ra xa. Một thanh âm vang lớn, một vật nặng đánh xuống, đáp xuống giữa mộ điện, trong khói bụi dày đặc và ánh sáng chớp loạn, một bóng đen cao lớn hiện ra.

Lạc Băng Hà đứng trên đầu một con vật to lớn đen huyền, hắc y cùng bụi trắng loạn bay, Tâm Ma kiếm sau lưng lẫm liệt xuất vỏ, đôi mắt đỏ ngầu chuyển động, đằng đằng sát khí nhìn xuống phía dưới.

Cự vật kia thoạt nhìn giống tê giác, trên đỉnh đầu là một chiếc sừng cong như trăng lưỡi liềm, nhưng khi vừa mở miệng gầm một tiếng, từ trong khoang miệng đỏ máu lại chui ra một con mãng xà đỏ cuộn tròn, tiếng tê giác kêu lẫn với tiếng xì xì của mãng xà, đặc biệt kinh động.

Hắc! Nguyệt! Mãng! Tê! thật!

Hắc+nguyệt+mãng+tê. Hóa ra Hắc Nguyệt Mãng Tê là do bốn nguyên tố giản đơn này hợp lại mà thành! Phong cách chọn tên của đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời trước nay quả vẫn luôn thực tế!

(Hắc: màu đen. Nguyệt: trăng. Mãng: rắn. Tê: tê giác)

Trúc Chi Lang lập tức tận chức tận trách chắn ở phía trước Thiên Lang Quân, thuận tiện chắn luôn phía trước Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu vừa thấy Lạc Băng Hà, vô thức trốn ra phía sau Trúc Chi Lang.

Trong lòng hổ thẹn á trong lòng hổ thẹn, hắn hiện tại thật không biết đối mặt với đứa trẻ xui xẻo này thế nào nữa.

Càng không dám nghĩ đến, lúc Lạc Băng Hà tận mắt nhìn thấy thân thể hắn khô héo, sẽ có tâm trạng như thế nào. Chỉ đành nhắm mắt bịt tai lại, lảm vẻ mắt không thấy tâm không phiền.

Thiên Lang Quân nhướn nhướn mày, động tác này đến tám phần giống Lạc Băng Hà: “Không tiếc công bắt hai trăm con Hắc Nguyệt Mãng Tê đến phá bỏ kết giới Thánh Lăng. Thẩm phong chủ, đứa con này của ta, đối với ngươi quả không tầm thường.”

Thẩm Thanh Thu không thể phản bác. Đây chính là ma vật hiếm, trong nguyên tác đến vực thẳm Vô Gian cũng có thể gầm vỡ, để phá Thánh Lăng, Lạc Băng Hà vậy mà có thể một lần bắt hai trăm con đến.

Lạc Băng Hà trầm mặt nhảy từ đầu Mãng Tê xuống, con cự vật kia giống như đã cạn kiệt sức lực, không thể gắng gượng thêm được nữa, đổ rầm xuống. Y nhất mực gắn mắt vào Thẩm Thanh Thu, ánh lửa trong mắt bùng cháy, vừa bi phẫn lại giống như sắp khóc.

Thẩm Thanh Thu đột nhiên phản ứng trở lại, hành động trốn ra sau Trúc Chi Lang vừa nãy của hắn, thực sự giống như ghét bỏ Lạc Băng Hà vậy!

Sau khi khói bụi tản đi, Thẩm Thanh Thu mới thấy rõ, Lạc Băng Hà thực sự đơn độc một mình xông vào Thánh Lăng. Thánh Lăng là thánh địa ma tộc, đồng thời cũng là cấm địa, ma tộc, bất kể là ai, cũng mang theo lòng kính trọng, không dám xâm phạm. Đây là vấn đề tín ngưỡng, ai cũng không thể theo cùng, y đương nhiên chỉ có thể đơn độc một mình.

Thẩm Thanh Thu rốt cuộc quát lên: “Quay về!”

Đứng ở đây chính là vị cha của nam chính mà đến tác giả cũng đóng dấu “Không biết nên để nam chính đánh bại như thế nào” đó!

Lạc Băng Hà không đáp lại, ngẩng đầu, ném Tu Nhã kiếm qua, sau khi thấy Thẩm Thanh Thu bắt được, lúc này mới quay mặt, đối diện hai người còn lại trong điện, hai luồng ma khí cuồn cuộn đan xen trong bàn tay, thân hình nháy một cái, trực tiếp xông lên.

Cứ thế bắt đầu đấu luôn?

Tay trái Lạc Băng Hà đánh vào bụng dưới của Trúc Chi Lang, dễ dàng đánh bay y. Tay phải thì đánh về phía Thiên Lang Quân.

Thẩm Thanh Thu định thần chăm chú quan sát.

Thiên Lang Quân đỡ được rồi! Một bước cũng không lùi, trở tay nhẹ nhàng cắt xuống, đánh vào vai Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu thề, hắn nghe thấy tiếng xương cốt nứt vỡ phát ra từ trên cơ thể Lạc Băng Hà.

Dường như để kiểm chứng điều này, Lạc Băng Hà chớp chớp mắt, không hề báo trước, một ngụm máu tươi trào ra.

Toàn bộ phần cằm, cổ và ngực của y đều nhuốm đỏ, thậm chí còn rơi tí tách xuống đất. Lạc Băng Hà quệt tay lau khóe miệng, dường như có chút mờ mịt.

Nói ra, y đã rất lâu rồi chưa được cảm nhận cảm giác “trọng thương đến thổ huyết” rồi.

Định! Luật! Nam! Chính! Kim! Thân! Không! Hỏng! Đã! Nói! Đâu!

Không troll được cha đổi sang troll con à!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!