Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trùm Phản Diện Toàn Vũ Trụ - Vương Hạo (FULL)

- Mau giải thích rõ ràng cho ta.

Hiệu trưởng Chung Ly hầm hừ tức giận nói.

- Dạ, bảo đảm sẽ giải thích rõ ràng cho ngài.

Vương Hạo quay đầu nhìn chú cảnh sát, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Chú cảnh sát, hiệu trưởng của chúng ta là một hiệu trưởng đáng để tôn kính, trước đây không lâu hắn phát hiện tông tích của tổ chức khủng bố DY, vì muốn một lưới bắt hết tổ chức khủng bố này nên sai ta đi làm chuyện xấu, để thu hút sự chú ý của tổ chức khủng bố DY, kết quả bọn họ quả thật đã mắc lừa, sau đó ta và hiệu trưởng thiết kế cục diện ăn hối lộ này, hiện giờ ta đã thành công dẫn mấy chục thành viên của tổ chức khủng bố DY đang ẩn nấp trên Địa Cầu đến bên ngoài Cục cảnh sát

- Cái gì?

Chú cảnh sát vô cùng kinh ngạc, không ngờ toàn bộ thành viên của tổ chức khủng bố DY lại tập trung ở bên ngoài Cục cảnh sát?

Hai mắt của hiệu trưởng Chung Ly dâng lên ánh sáng màu vàng, nghiêm túc quan sát Vương Hạo, hoàn toàn khác với lão già lúc nãy bị đám học sinh bắt đi Cục cảnh sát mà không hề đánh trả.

Đồng thời trong lòng hắn thầm nghĩ, quả nhiên không hổ là nhi tử của Thiên Khôi nguyên soái Vương Thiên Dật, quả thực lsg tài cao mật lớn, một mình một ngựa lại có thể dụ được toàn bộ thành viên của tổ chức khủng bố đang ẩn nấp ở Địa Cầu tập trung lại đầy đủ.

- Hài tử, ngươi nói đều là sự thật sao?

Chú cảnh sát nghiêm túc hỏi.

Vương Hạo trịnh trọng gật đầu.

- Đội trưởng, ngài mau tới đây xem.

Một người cảnh sát kêu lên.

Khi tất cả mọi người đi qua, bọn họ chỉ nhìn thấy trên video có mấy chục người đang quanh quẩn ở bên ngoài Cục cảnh sát.

- Hiện tại, ta lập tức đi tìm Cục trưởng, các ngươi đừng lộn xộn.

Đội trưởng đội cảnh sát ném lại một câu nói xong, chạy như bay lên lầu.

Sau khi, đội trưởng đội cảnh sát đi rồi, toàn bộ học sinh trường THPT số 11 đều phục hồi lại tinh thần, chỉ là trong mắt bọn họ tràn ngập ba chữ không tin tưởng.

Cái thằng Vương Hạo này đê tiện đến nỗi không thể để tiện hơn được nữa, lại thật sự là do hiệu trưởng Chung Ly sai đi làm mồi thu hút tổ chức khủng bố DY sao?

- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Vương Hạo tự sờ sờ mặt mình, lẽ nào gần đây mình lại đẹp trai hơn rồi sao?

- Hiệu trưởng, là ngài phái Vương Hạo đi?

Ánh mắt của bọn học sinh nhìn tới trên người hiệu trưởng Chung Ly.

Hiệu trưởng Chung Ly nhíu mày, tên tiểu tử xấu xa Vương Hạo này lại đang giở chủ ý xấu gì đây?

Lúc này, Vương Hạo đứng dậy nghiêm túc chỉ trích những học sinh này:

- Các ngươi cũng không nghĩ xem hiệu trưởng là tu vi gì, còn các ngươi là tu vi gì. Nếu không phải hiệu trưởng sớm đã lên kế hoạch một lưới bắt hết những phần tử khủng bố này ở Cục cảnh sát, các ngươi thật sự cho rằng có thể bắt được hiệu trưởng, đưa tới đây sao?

Bọn học sinh đều suy nghĩ, dường như rất có lý, nhưng tại sao bọn họ vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng chứ?

- Tiểu quỷ, ngươi lại đang giở chủ ý xấu gì?

Hiệu trưởng Chung Ly nhỏ giọng hỏi.

Vương Hạo nhỏ giọng trả lời:

- Ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, sau này ngươi phát đạt, nhớ phải bảo bọc cho ta thật tốt đấy!

Thật ra chính Vương Hạo cũng hiểu rõ, nếu muốn tiếp tục làm chuyện xấu mà bên trên không có ai bảo bọc hắn tuyệt đối sẽ không làm được.

Hiện tại, một lưới bắt hết tổ chức khủng bố DY đang nằm vùng ở Địa Cầu, công lao này nhìn thế nào cũng không nhỏ, thêm tu vi Võ Tông của hiệu trưởng Chung Ly, nếu không tăng liền mấy cấp mới thực sự là gặp quỷ.

Hiệu trưởng Chung Ly liếc mắt nhìn Vương Hạo, trong lòng nghĩ, quả nhiên là một tiểu hồ ly không hơn không kém, thật sự giảo hoạt.

Nếu như Vương Hạo tự mình nhận công lao này, tuy phong quang vô tận nhưng những người bị hắn đắc tội kia quả thật không có nghĩ như vậy, vẫn sẽ đến tìm hắn báo thù.

Vương Hạo đưa công lao này cho hắn, không chỉ có núi dựa là hắn, còn có thể đẩy tất cả các trách nhiệm lên người hắn.

Đồng thời, cũng có thể rửa sạch danh tiếng thối của mình. Thật là một mũi tên trúng ba con nhạn!

Nhưng tiểu tử này còn chưa biết, hắn có núi dựa lớn là Tô Mộc này, đừng nói là Địa Cầu, cho dù ở trong toàn bộ liên bang Tinh Tế cũng không có bao nhiêu người dám động tới hắn.

Nghĩ tới đây, hiệu trưởng Chung Ly ưỡn ngực ngẩng đầu, bày ra tư thế của hiệu trưởng nên có:

- Đương nhiên, ta thân là hiệu trưởng làm sao có thể nhìn học sinh của mình bị tổ chức khủng bố DY dụ dỗ đi được. Vì vậy ta hoặc là không làm, nếu đã làm thì quyết không bỏ qua, trực tiếp diệt hết bọn họ.

- Bốp, bốp…

Hắn vừa dứt lời, Vương Hạo đã vội vàng vỗ tay, đồng thời trên vẻ lộ vẻ sùng bái nhìn hiệu tưởng Chung Ly.

Hiệu trưởng Chung Ly liếc mắt, tên hỗn tiểu tử này quả thật có thể đi làm ảnh đế được rồi.

Bọn học sinh liếc nhìn nhau, không nhịn được hỏi:

- Vậy chuyện giữa Lâm Thính Bạch và Cao Đại Mai, các ngươi muốn giải thích thế nào?

- chuyện này…

Hiệu trưởng Chung Ly nhất thời nghẹn họng nói không ra lời, hắn theo bản năng nhìn Vương Hạo.

Vẻ mặt của Vương Hạo rất nghiêm túc nói:

- Bọn họ là tình yêu chân chính.

Tình yêu chân chính em gái ngươi ấy!

Có một tổ hợp tình yêu chân chính kỳ lạ như vậy sao?

Trong lòng bọn học sinh điên cuồng phỉ nhổ, tên Vương Hạo khốn kiếp này còn thật sự dám nói. Cho dù khẩu vị của Lâm Thính Bạch có nặng hơn nữa cũng không chống đỡ nổi loại người như Cao Đại Mai đó!

- Đúng, chính là tình yêu chân chính!

Khóe miệng của Hiệu trưởng Chung Ly cong lên, chỉ có thể dùng một lý do ngay cả mình nghe cũng cảm thấy buồn nôn.

- Vậy chuyện của Triệu Tầm Văn, ngươi giải thích thế nào?

Bọn học sinh tiếp tục hỏi.

Chuyện này…

Hiệu trưởng gãi đầu, cũng không biết trả lời như thế nào, cũng không thể nói trực tiếp là do tiền bối Tô Mộc đồng ý đi?

Vương Hạo vô cùng thành khẩn nói:

- Thật ra, chuyện này là thể hiện sự quan tâm yêu mến của hiệu trưởng đối với học sinh. Các ngươi đều biết bạn học Triệu Tầm Văn vẫn luôn học luyện cơ bắp. Hắn cho rằng mình chính là đao thương bất nhập, hiệu trưởng cảm thấy cách nghĩ này rất nguy hiểm, nên bảo ta đi nhắc nhở để cho hắn không chìm đắm trong mộng đẹp của mình, chỉ có điều hiệu trưởng cũng bày tỏ phí điều trị lần này sẽ do hắn chi trả, hiệu trưởng vĩ đại như vậy xứng đáng để cho chúng ta vỗ tay hoan hô.

Nói xong, Vương Hạo vỗ tay bốp bốp, hơn nữa vẫn là vẻ mặt sùng bái nhìn vào hiệu trưởng Chung Ly.

Bọn học sinh trợn mắt há hốc mồm. Ta khinh, TM còn có thể giải thích như vậy được?

Tại sao bọn họ không nghe nói qua Triệu Tầm Văn tự cho mình là đao thương bất nhập chứ?

Còn nữa, cho dù có quan tâm yêu mến học sinh cũng không cần đá trúng trứng của người ta chứ? Cho dù có trị xong rồi, tâm lý có bị bệnh hay không, ai mà biết được?

Nếu như cả đời không ngóc lên được, đó chính là chuyện lớn đoạn tử tuyệt tôn đấy, cái này thật sự là quan tâm yêu mến học sinh hay sao?

Hiệu trưởng liếc mắt, TM loại lý do này ngươi cũng có thể nghĩ ra, ngươi thật nên đi quay phim chống Nhật được rồi, sức tưởng tượng cũng quá lớn. Còn nữa, rõ ràng là Vương Hạo đá Triệu Tầm Văn, dựa vào cái gì mà bảo hắn trả tiền trị bệnh?

Lúc này, một nam tử trung niên mặc đồng phục cảnh sát từ trên lầu đi xuống, người này chính là cục trưởng Cục cảnh sát Kha Dũng.

- Chung hiệu trưởng, sao lại kinh động đến ngài vậy?

Kha Dũng nhìn thấy Chung Ly có chút sững sờ, quay đầu lại nhìn đội trưởng đội cảnh sát đợi giải thích.

Đội trưởng đội cảnh sát mỉm cười sáng lạn:

- Sở dĩ tất cả thành viên của tổ chức khủng bố DY ở Địa Cầu tập trung ngoài cửa Cục cảnh sát đều là công lao của hiệu trưởng Chung Ly.

Hiệu trưởng vội vàng khiêm tốn nói:

- Ta là hiệu trưởng phải làm gương cho người khác, đương nhiên phải dùng hành động thực tế để giáo dục học sinh của ta, đây đều là bổn phận của ta.

- Quả nhiên không hổ danh là hiệu trưởng, tư tưởng giác ngộ thật cao.

Vẻ mặt Kha Dũng kính phục nhìn hiệu trưởng Chung Ly, sau đó hắn hạ lệnh để cho tất cả cảnh sát của Cục cảnh sát tập hợp lại…
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!