Phạm Hoài hoàn toàn không được thuận buồm xuôi gió như lúc trước đánh nhau với Giang Hành Chu và Bành Lăng Tân, điện quanh bị Thích Miên một giây đánh bật, một chút do dự làm anh hoàn toàn mất đi thời cơ né tránh, trọng lực ép xuống đất đã đến ngay dưới chân. Đầu gối Phạm Hoài cong xuống nện thẳng trên mặt đất, sau đó là eo bụng ngực đầu đều cảm nhận được một trận đau nghiền nát khắp người.
Giả Nghĩa Bác thấy không ổn, lập tức giơ tay muốn chạm về hướng Phạm Hoài, không nghĩ Thích Miên như đã sớm có đoán trước, dưới chân chuyển đi, nhanh chóng ngăn giữa hắn và Phạm Hoài, Giả Nghĩa Bác kinh hãi, thu tay lui lại.
"Giữa chúng ta chắc có hiểu lầm gì đó," Giả Nghĩa Bác nhìn Thích Miên, "Chúng tôi không có ý muốn thương tổn người của cô."
Thích Miên cười lạnh: "Lời này lưu trữ để lừa quỷ đi!"
Thích Miên nhón mũi chân, giơ đao bổ về phía hắn, lại chỉ nghe một tiếng va chạm kim loại, trúc đao cô chém xuống bị một người đàn ông giơ tay lên đón, trên cánh tay được che một tầng kim cư.ơng cứng rắn, chịu trận vết chém từ trúc đao.
Tay Giả Nghĩa Bác để trên vai người nọ, cơ hồ một đạo ánh sáng nhìn không rõ được rót từ bàn tay hắn vào trong cơ thể người đàn ông. Anh ta dưới sự duy trì của Giả Nghĩa Bác, hai chân vốn dĩ xụi lơ chậm rãi đứng thẳng, thậm chí có ý đồ đứng dậy phản kích.
Ánh mắt Giả Nghĩa Bác nhìn Thích Miên không còn là dối trá ôn hòa như lúc trước, thay vào đó là ác ý cùng đắc ý, tựa hồ muốn nói mày có thể làm khó dễ gì được tao.
Thích Miên mắt lộ ra châm chọc: "Thật nghĩ mình là gì?"
Đôi tay nắm đao đột nhiên chuyển hướng, trọng lực mênh mong trong nháy mắt lan tràn ra mặt đất rạn nứt, đầu gối người đàn ông quỳ xuống thật mạnh, hai tay hóa thành kim cương đồng thời bị bể nát vụn, kêu thảm thiết không ngừng. Nếu không phải Giả Nghĩa Bác phát hiện không đúng, vứt bỏ người nọ lui về phía sau, hắn cũng sẽ bị trọng lực mãnh liệt này làm dính lại!
Cho dù hắn đã thối lui, vẫn bị trọng lực thương đến, cánh tay bị thương có thể thấy lòi đến xương.
Sắc mặt Giả Nghĩa Bác lúc này mới chân chính thay đổi: "Sao mày lại mạnh như vậy!"
Mảnh vụn kim cương trong suốt xẹt qua tóc, mũi chân Thích Miên đặt lên lưng người đàn ông đang nằm sấp trên đất, trọng lực rót vào, tiếng răng rắc giòn tan vang lên, người đàn ông bị nghiền nát xương ống, đau ngất xỉu, Thích Miên lại lần nữa phóng đến chỗ Giả Nghĩa Bác.
Giả Nghĩa Bác giơ tay hướng Phạm Hoài, khóc lóc hô to: "Phạm ca cứu mạng! Cô ta giết Hầu ca!"
Vốn dĩ bị Giang Hành Chu và Bành Lăng Tân áp chế thật chặt, quanh thân Phạm Hoài bỗng nhiên bùng nổ điện quang lên cả trăm lần.
Phạm Hoài trong chớp mắt nổ tung hai người ra, đánh về hướng Thích Miên, hai mắt đỏ đậm: "Mày phải đền mạng!"
Thích Miên đang vọt tới trước lại bị anh ngăn lại, không thể không giơ đao lên tiếp chiêu với Phạm Hoài, một tiếng vang lớn lên, hai người đồng thời bị lui về phía sau bốn năm mét.
Thích Miên giận cực mắng: "Phạm mù mờ! Anh thật nghĩ bọn họ là người vô tội cần anh bảo hộ? Anh tự xem đi, bọn họ có bao nhiêu người có dị năng!"
Phạm Hoài quay đầu lại nhìn lại, nhìn thấy bụi gai đen cùng thanh thép bay múa, mấy người đàn ông ngăn lại Giang Hành Chu cùng Bành Lăng Tân không phải hoàn toàn có dị năng, lại phối hợp vô cùng tinh diệu, truyền tống, tốc độ, lực lượng phối hợp cho nhau, hơn nữa Giả Nghĩa Bác nâng tay lên, thế mà cũng vướng lại được hai người.
Thích Miên giận nói: "Anh có phải cảm thấy hiện tại cả người tràn ngập sức mạnh? Đó là dị năng "thiêu đốt sinh mệnh" của Giả Nghĩa Bác! Dùng chính tuổi thọ của mình để áp chế trước sức mạnh của tương lai!"
"Phạm ca!" Giả Nghĩa Bác sắc mặt tái nhợt, "Đừng nghe cô ta châm ngòi! Cái gì "thiêu đốt sinh mệnh" đều là lời nói vô căn cứ, là cô ta dùng kế ly tâm, anh một chữ cũng không thể tin cô ta!"
Phạm Hoài nghe xong, một lần nữa kiên định che trước mặt Giả Nghĩa Bác: "Tao tuyệt đối sẽ không cho mày cơ hội thương tổn anh em của tao! Muốn qua đây, trừ phi bước qua xác tao!"
Thích Miên cực kỳ thất vọng, sắc mặt lạnh băng.
"Vậy mấy người đi tìm chết đi!"
Toàn thân dị năng được rót vào trong trúc đao, đao phát ra tiếng vù vù đáng sợ, phía chân trời giống như vang lên tiếng sấm, mặt đất nứt ra mấy rãnh sâu, gạch đá rơi xuống, đao bị chém xuống thật mạnh.
Phạm Hoài toàn lực đánh trả, nhưng dưới dị năng đáng sợ như vậy, mọi lực đánh ra như tờ giấy trong nháy mắt bị xé nát.
Phạm Hoài hoảng sợ, toàn thân xương cốt phát ra thanh âm vỡ vụn, bùm một tiếng quỳ xuống.
Quá mạnh......
Cô ta, sao lại mạnh như vậy......
Rõ ràng Giả Nghĩa Bác nói, dị năng của anh là vô địch.
Giả Nghĩa Bác tín nhiệm anh như vậy, nếu anh ngã xuống, ai sẽ bảo vệ cho Giả Nghĩa Bác?
Anh lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ tới lớn không có bạn, chỉ có Giả Nghĩa Bác khi mạt thế đến đã không chút do dự thu lưu anh, cho anh ăn, đối đãi anh thật nhiệt tình, mà bây giờ tới bảo vệ anh ấy, anh cũng không làm được.
Nếu anh ngã xuống, Giả Nghĩa Bác phải làm sao bây giờ?
Người phụ nữ này, cái người phụ nữ này, nhất định sẽ giết anh!
Trong đầu trong nháy mắt toát ra vô số ý tưởng, Phạm Hoài đột nhiên bộc phát ra lôi điện mạnh cả trăm lần, xoay người, điện quanh bọc quanh người anh như sắp tự bạo, cả đầu đầy máu, hét lên: "Đi mau!"
Giả Nghĩa Bác bên kia lần thứ hai thiệt hại thêm bốn người, trái tim họ bị bụi gai đen móc ra. Thanh thép treo thi thể bị lôi điện nhanh chóng hòa tan, nhưng điện quang lại hoàn mỹ tránh đi Giả Nghĩa Bác và hai người còn lại.
Giả Nghĩa Bác ánh mắt bi thương mà nhìn chăm chú Phạm Hoài, sau đó không quay đầu lại mà chạy trốn ra bên ngoài.
Lôi điện của Phạm Hoài giờ phút này được tăng thêm nhờ vào "thiêu đốt sinh mệnh" của Giả Nghĩa Bác càng giống như tự bạo tinh hạch trong não, uy lực gần như ở đỉnh cấp ba. Thích Miên chửi thầm một tiếng, chạy tới hướng Giang Hành Chu, được Giang Hành Chu ôm vào lòng, Bành Lăng Tân ôm Nút, dây leo đan chéo với vòng thép chôn thật sâu xuống đất, tạo thành một hình cầu hoàn chỉnh bảo hộ bốn người.
Bên ngoài hình cầu lôi điện bùm bùm nổ, tựa hồ như muốn đánh xuyên vào trong, bị bụi gai đen và võng kim loại trong nháy mắt phản hồi lại.
Tiếng sấm và điện quang hiện lên là bị tắt ngay, vòng cầu gai và kim loại chậm rãi mở ra, Bành Lăng Tân và Giang Hành Chu ho khan không ngừng, Phạm Hoài nằm trên mặt đất run rẩy nhưng còn thở thoi thóp, Giả Nghĩa Bác đã khởi động xe, phá tan cửa sắt trường học xông ra ngoài.
"Chu ca, chúng ta truy!"
Bụi gai đen lan ra tận trời, mang theo Thích Miên nhanh chóng đuổi theo, Thích Miên oán hận cắn răng, mắt thấy xe vận tải kia tựa hồ sắp biến mất trong bóng đêm, bỗng nhiên từ trống rỗng xuất hiện một bàn tay to, đập mạnh một cái lên xe vận tải.
Từ ghế điều khiển chỉ nảy ra một mình Giả Nghĩa Bác, Giả Nghĩa Bác kéo chân gãy, nghiêng ngả lảo đảo muốn trốn vào trong một hẻm nhỏ, bị bàn tay bự nắm lên, đưa thẳng vào miệng.
"Không, không ——" Giả Nghĩa Bác hoảng sợ kêu to, điên cuồng giãy giụa, cuối cùng một tiếng biến mất trong đám răng nanh vừa khép lại, tuôn ra một dòng máu tươi.
Sinh vật lớn nhai nuốt kẽo kẹt, đồng tử màu đỏ máu, nhìn chăm chú vào họ, không hề có ý muốn rút lui. Cơ bắp nổi lên những bướu thịt thật đáng sợ.
Thích Miên ngừng bước, cảnh giác mà nhìn sinh vật lớn, hạ giọng: "Cẩn thận, khả năng anh ta đã bị cảm nhiễm hoàn toàn."
Bọn họ và Lương Đống cực đại đang giằng co, Hàn Dao ôm cô bé nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo, khóc kêu: "Lương Đống! Anh bình tĩnh một chút được không? Em là Dao Dao, anh nhìn em nè!"
Tròng mắt đỏ rực chậm rãi xoay tròn, Lương Đống từ trên cao nhìn chăm chú xuống người phụ nữ chỉ cao bằng cẳng chân mình.
Nút ôm gà đi tới bên người Hàn Dao, từ miệng gà đoạt lấy đóa hoa màu trắng ngà đưa cho Hàn Dao: "Cho anh ta ăn đi."
Rồi Nút nghiêng nghiêng đầu: "Đương nhiên cũng có thể chị sẽ bị anh ta ăn trước, anh ta đã cảm nhiễm tới 95%, xem mạng của chị thế nào."
Hàn Dao run rẩy hạ tay xuống, ánh mắt cầu xin nhìn Thích Miên, đặt cô bé trên mặt đất để cô bé đi lại chỗ Thích Miên, còn mình run rẩy đi về hướng Lương Đống.
"Lương Đống, Đống ca." Hàn Dao giơ bông hoa lên, như là giương cao hy vọng, nước mắt tràn đầy khuôn mặt xinh đẹp, "Anh còn nhớ lúc ở trung học, anh nói khi tốt nghiệp đại học sẽ cưới em."
"Kết quả là anh lừa em, năm nhất vừa kết thúc, anh đã gạt em hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ, sau đó còn làm cái gì bộ đội đặc chủng, phải thường xuyên chấp hành nhiệm vụ cơ mật, em thế nào cũng không liên lạc được với anh, anh cũng chưa bao giờ nói lời an ủi."
"Em học xong nghiên cứu sinh, anh mới trở về, rõ ràng là đồ ngốc, bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy mà ngồi cả ba ngày, nhìn thấy em thì chỉ nói một câu "em sống tốt là được", sau đó lại bỏ đi."
"Em tức giận đến khóc suốt một đêm, anh có biết hay không?"
"Khi đó em hận anh chết đi được. Suốt 6 năm, em đều hận anh, hận muốn chết, anh phá hủy mọi tự tin của em, em càng hận chính mình, có phải em không tốt anh mới không cần em hay không."
"Em cho rằng cả đời em cứ như vậy. Rồi mạt thế đến, những tên cầm thú đó khi dễ bọn em, chỉ có anh tới cứu em, chẳng sợ bị biến thành như thế này cũng muốn dẫn em đi."
"Lương Đống, em không có cái gì học trưởng. Đó là em lừa gạt anh, học trưởng của em chỉ có anh một người thôi. Ngày tuyết hôm ấy, chỉ là em giúp bạn cùng phòng đưa dù cho anh của bạn ấy."
"Anh thật đánh chết, đáng giận, ích kỷ, vô sỉ, chủ nghĩa đàn ông thật lớn, vớ dơ chưa bao giờ giặt, chưa bao giờ nghĩ tới cảm thụ của em, em muốn quả táo anh lại cố tình đưa cho em quả lê."
"Nhưng em yêu anh."
Cô đi đến bên chân Lương Đống, giang rộng vòng tay ôm lấy cẳng chân anh, giơ nhánh hoa nhỏ lên: "Về sau chúng ta cùng ở bên nhau, anh bảo vệ em, chúng ta không rời nhau, có được không? Nếu anh dám nói không được, em hiện tại liền chết cho anh xem."
Đồng tử Lương Đống đỏ như máu kịch liệt chấn động, hai bàn tay bất an cào cấu cơ bắp, thật mau tạo ra vô số đường máu dài. Mủ dịch tanh hôi theo miệng vết thương chảy ra, thật mau chảy xuống đầy người Hàn Dao, cô không màng mà vẫn giơ cao bông hoa nhỏ.
Gió lạnh nức nở gào thét, không biết qua bao lâu, đầu ngón tay hạ xuống, câu lấy quần áo Hàn Dao, xách cô lên trước mắt mình.
Hàn Dao run run rẩy rẩy, nhìn cái miệng còn dính máu thịt Giả Nghĩa Bác mở ra, hơi thở vẩn đục ập vào trước mắt.
Dưới ánh trăng, Hàn Dao đối diện với anh, cô ném bông hoa nhỏ vào trong miệng Lương Đống. Vẻ mặt Lương Đống mờ mịt, không biết cô ném cái gì, lại đột nhiên dùng sức ném cô đi, thống khổ nôn nóng đấm vào ngực, hí vang không ngừng.
Bành Lăng Tân phản ứng nhanh chóng, lập tức vươn ra bàn tay kim loại hứng lấy Hàn Dao rơi xuống.
Hàn Dao nằm trên bàn tay kim loại, nước mắt nước mũi choàm ngoàm, nhìn Lương Đống thống khổ quay cuồng giữa mấy tòa nhà, nghiêng ngả lảo đảo bị chạm bên này bên kia mà lại bị thương.
Lương Đống cuối cùng ngã vào một tòa nhà, bụi đất bay mù mịt, khi bụi đất tan đi, không còn thấy thân hình to lớn nữa.
Hàn Dao chạy như điên tới phương hướng anh ngã xuống, tay không đào loạn đống phế tích, cuối cùng nắm được một bàn chân cháy đen, sau đó tìm được người, phát hiện anh còn thở thì ôm vào trong ngực, khóc rống lên.
Thích Miên chua xót trong lòng, dời mắt đi. Cô đi đến bên cạnh xe vận tải, nhìn tới bên trong có hai thi thể bị phá thành mảnh nhỏ, thêm vào Giả Nghĩa Bác và bốn thi thể chết ở trong tiểu học, rồi so với tổng số người trước kia, tựa hồ thiếu mất một người.
Hình như là cái người...... Lúc cô chạy đến, còn đang nằm trên mặt đất che mắt lại kêu rên.
Chung quy vẫn bị sót một người, tâm tình Thích Miên thật kém cỏi, quay đầu lại nhìn thấy Nút cầm theo một bình nước hoa lắc lư, gà trọc vô cùng ghét bỏ mà tránh bình nước hoa này thật xa.
Thích Miên thuận miệng hỏi: "Nút, chai này là cái gì?"