Tưởng Hữu thật hoảng sợ, nước mắt rơi ào ạt, cả người run run rẩy rẩy, nức nở nhìn dì Ngụy.
Dì Ngụy thét chói tai, nhào lên đấm đá Giang Hành Chu, bị bụi gai đen quấn ngang bụng, nếu không phải Thích Miên ngăn kịp thời, người đã bị quăng đi.
Người ở đoàn xe lập tức tìm dụng cụ muốn chém đứt bụi gai, nhưng bụi gai dị năng giả cấp hai thì người thường sao có thể cắt đứt.
Bọn họ phát hiện ra thì chạy về cầu Nút hỗ trợ, Nút ôm gà đi chầm chậm phía sao, nhấc lên mí mắt không hứng thú gì mấy nhìn Tưởng Hữu, ngáp một cái nhỏ, lập tức đi đến bên người Thích Miên đẩy tay áo cô lên, tựa hồ lại vô cùng hứng thú với cánh tay sưng tấy.
Trong lúc nhất thời hai bên ranh giới rõ ràng, nhìn nhau căm thù. Bành Lăng Tân nghe được động tĩnh chạy nhanh ra tới, nhìn thấy được mọi người đang nâng Tưởng Hữu treo trên bụi gai, mặt đầy máu, hơi thở thoi thóp.
Bành Lăng Tân theo bản năng đứng trước mặt đoàn người, nhìn về phía Giang Hành Chu, tay phải khẽ nâng lên, âm thanh lạnh lùng: "Cậu có ý gì?"
Thích Miên thở dài, biết Bành Lăng Tân hiện tại khẳng định là ưu tiên che chở người trong đoàn xe, mở miệng giải thích: "Miệng cô ấy không sạch sẽ, không tôn trọng tôi."
Dì Ngụy khóc thét: "Vậy các người cũng không nên hạ tay tàn nhẫn như vậy! Nói cô vài câu cô cũng sẽ không thiếu khối thịt nào! Hữu Hữu là tùy hứng một chút, tâm địa lại không xấu. Mạt thế này, con tôi bị trọng thương như vậy thì sống làm sao?"
1
Thích Miên nhìn dì Ngụy: "Nguyên lai dì cũng biết đây là mạt thế? Không có chế độ, không có ước thúc, người mạnh xem người phế vật như con kiến, dì còn dám dung túng cho con gái mình làm càn như vậy? Ỷ vào Bành Lăng Tân sẽ bảo hộ các người, cái gì cũng không sợ!"
Cô dường như không có việc gì mà hạ tay phải nắm trúc đao, ánh đao đen nhánh hơi rung chuyển, nở nụ cười trong vắt: "Nói thật, nếu Chu ca không động thủ trước, có lẽ mạng cô ta cũng không còn."
"Cô!" Đoàn người căm tức nhìn hai người, phẫn hận không thôi, "Nút, mau tới đây, bọn họ không phải người tốt!"
Nút đang giơ tay chọc chọc cánh tay sưng như củ sen của Thích Miên, bị người kêu thì mờ mịt ngẩng đầu: "Hả?"
Cô bất động, chớp chớp mắt, nhìn nhìn lại hai bên, giơ một lóng tay chỉ Tưởng Hữu: "Cô ta, miệng dơ, tôi nghe được, ghê tởm."
Khí thế phẫn nộ của người đoàn xe tức khắc giảm đi rất nhiều, Bành Lăng Tân còn cái gì không rõ.
Anh nhìn Giang Hành Chu che chở trước người Thích Miên, quanh thân bộc phát ra cường thế, đành thở dài: "Là cô ta không tốt. Nhưng dù sao cũng là người trong đoàn, cho tôi mặt mũi chút đi."
Giang Hành Chu mặt vô cảm nhìn Bành Lăng Tân. Tưởng Hữu hoàn toàn ngất đi, Thích Miên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Giang Hành Chu. Bụi gai đen lúc này mới chậm rãi thu lại, gai nhọn xẹt qua miệng vết thương, Tưởng Hữu lại bị đau mà tỉnh lại.
Người đoàn xe vội vàng nâng người trở về băng bó, Thích Miên và Giang Hành Chu đi về hướng khác, Nút muốn đuổi theo, bị Bành Lăng Tân gọi lại.
Bành Lăng Tân ngữ khí không tốt lắm: "Nút, cô còn quay lại đoàn xe sao?"
Nút không chút do dự lắc đầu: "Không, tôi đi theo họ."
Bành Lăng Tân: "Về sau cũng không trở lại?"
Nút: "Đúng vậy."
Bành Lăng Tân trong lòng bất an: "Vì sao? Cô không đi cùng với chúng tôi đi tìm anh cô sao?"
Khuôn mặt Nút càng thêm mê hoặc, một lóng tay chỉ phương hướng Thích Miên xa xa: "Tìm được rồi."
Bành Lăng Tân kinh ngạc: "Giang Hành Chu??"
Nút gật đầu: "Anh ta, là đại rác rưởi!"
Bành Lăng Tân: "......"
Nút chém đinh chặt sắt: "Dùng thanh đao kia, là chị dâu."
"Chị dâu, đã có, anh trai, cũng có, sẽ xa sao?"
Nút kiên định lắc đầu: "Sẽ không!"
Bành Lăng Tân lại lần nữa: "............"
Thích Miên trở lại trên xe, vừa mở cửa xe, thiếu chút nữa bị khí nóng trong xe làm hít thở không thông. Sắc mặt Thích Miên đau lòng nhìn chiếc xô nóng, Dưa Dưa còn không tha mà phun thêm dịch hỏa, làm độ ấm trong xe càng tăng cao.
Thích Miên: Tôi muốn yên lặng.
Thích Miên: "Kỳ thật nóng như vậy cũng không tốt......"
Giang Hành Chu lập tức ném Dưa Dưa ra, lấy ra hơn phân nửa củi trong xô: "Như vậy thì sao? Có thể bị lạnh không? Hay là lấy ra bớt một chút, quấn chăn lại thì càng thích hợp?"
Thích Miên trơ mắt nhìn anh đi lấy thêm chăn bông, nhanh chóng ngăn lại, gian nan: "Cứ như vậy là được, vừa vặn tốt, em cảm thấy cánh tay đã thoải mái rất nhiều."
Một lời nói dối phải dùng tới vô số lời nói dối khác để che lấp......
Trước nắp xe đã tích một tầng tuyết mỏng, Giang Hành Chu kiên trì bảo Thích Miên cởi áo ấm dày nặng, để bên cạnh thùng sắt làm ấm, Thích Miên không một lát đã tự nhận lấy hậu quả của lời nói dối, cả người mồ hôi đầm đìa. Giang Hành Chu đắp áo lên tay cô, định tán bớt sưng tấy, cửa xe đột nhiên bị đẩy ra, Nút ôm con gà sắp đông cứng chui vào.
Cô nhìn thấy Giang Hành Chu sưởi ấm cho cánh tay Thích Miên, trong mắt đầy vẻ hoang mang: "Đại... anh, anh đang làm gì?"
Thích Miên cảm thấy cô định nói ra ba từ mắng người "đại rác rưởi".
Giang Hành Chu cũng không ngẩng đầu lên, Nút phồng mặt lên tức giận, Thích Miên vội vàng trấn an: "Chị dính chút dịch hoa sen thịt, sưởi ấm lên, giúp xoa xoa thì bớt nhiều."
Nút thẳng tắp nhìn Giang Hành Chu, có lẽ tầm mắt cô quá nóng, Giang Hành Chu cảm nhận được, ngẩng đầu lên, cảm thấy mình trong mắt Nút là hai chữ "thiểu năng".
Giang Hành Chu:...... Đao tôi đâu?
Trước khi anh tìm được trúc đao, Nút đã lên tiếng: "Không phải đắp như vậy."
Thích Miên sắc mặt biến đổi, không kịp ngăn Nút mở miệng: "Cắt ra một miệng nhỏ, hút ra, là được. Giống hút nọc rắn."
Giang Hành Chu quay đầu lại nhìn Thích Miên, vừa lúc bắt được biểu tình cò chút kinh hoảng của cô, anh lập tức hiểu được mình lại bị cô lừa, nghiến răng nghiến lợi: "Thích, Miên."
Thích Miên run lên.
Cô kiên trì: "Anh tin em ấy hay là tin em?"
Nút trừng lớn đôi mắt: "Chị dâu, cư nhiên sẽ gạt người?"
Thích Miên: "............" Nút im miệng đi!!
Thích Miên hấp hối giãy giụa: "Sưng này nhiều lắm một ngày là tiêu......"
Nút cắm đao: "Ít nhất ba ngày rưỡi."
"......" Thích Miên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, "Em không có cố ý lừa anh. Dịch hoa sen thịt rất đắng, đầu lưỡi tiếp xúc đến sẽ bị tê mỏi, trong mấy ngày cũng không biết được mùi vị gì."
"Cũng khoảng hai ngày." Nút nghĩ nghĩ, "Đắng, là đúng, rất đắng, đắng đến chết." Khuôn mặt nhỏ đáng yêu nhăn lại một cục.
Thích Miên định phụ họa Nút, lòng bàn tay đã truyền đến xúc cảm mềm mại tô ngứa, theo thần kinh nhanh chóng truyền thẳng lên đỉnh đầu.
Giang Hành Chu cúi đầu, chất lỏng rét lạnh theo đôi môi ấm áp trào ra, mi mắt anh nhăn lại thật chặt, hiển nhiên hương vị cay đắng kia vượt qua tưởng tượng.
Mi chỉ nhăn lại trong một giây, Giang Hành Chu phồng miệng ngẩng đầu, phun ra chất lỏng, lại lần nữa cúi đầu, đôi môi ấm áp trên lòng bàn tay cô, đầu lưỡi ngoài ý muốn đụng tới miệng vết thương, vừa nhột vừa ngứa.
Mặt Thích Miên đột nhiên đỏ hồng.
Nút "Oa" một tiếng: "Chị dâu, mặt chị......"
Thích Miên không thể nhịn được nữa, bắt lấy con gà che lên mặt Nút: "Đừng nói chuyện!!!"
Nhưng mà đã muộn, Giang Hành Chu ngẩng đầu, nhìn đến gò má ửng đỏ không che dấu được, anh bỗng nhiên cười thật xấu xa, nắm lấy tay Thích Miên, vươn đầu lưỡi, lại lần nữa liế/m lên miệng vết thương.
Xúc cảm ẩm ướt theo miệng vết thương cắt ra truyền đến da thịt, toàn bộ sau cổ Thích Miên nổi lên một tầng da gà.
Thích Miên khóc không ra nước mắt, từ bỏ giãy giụa, quay đầu đi giả chết.
"Miên miên." Giang Hành Chu đưa lại gần lỗ tai cô, "Lần trước vấn đề em hỏi, anh có đáp án."
Anh thở ra, rõ ràng từng chữ: "Phía trên hay phía dưới, anh đều chịu."
2
......
"Thùng thùng." Cửa sổ xe bị gõ vang.
Giang Hành Chu xuống xe, kéo cửa xe lại miễn cho gió lạnh thổi vào.
Bành Lăng Tân kinh ngạc: "Thích Miên đâu? Cô ấy không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Giang Hành Chu nhìn Thích Miên nằm như cá mặn trong xe, không dễ phát hiện mà cười nhẹ một chút, "Có việc?"
"Đưa vật tư trong siêu thị cho các người." Bành Lăng Tân đưa ra thùng bánh khô, mì gói và nước, để trên mặt đất. "Sau đó, họ muốn xin lỗi, vừa rồi thái độ họ không được tốt."
Bành Lăng Tân chỉ đám người đứng lo sợ bất an cách đó không xa, Giang Hành Chu nhàn nhạt: "Không cần, các người đã có vật tư, sau này đi như thế nào thì các người tự quyết định."
Bành Lăng Tân cười gượng: "Xác thật là nên xin lỗi, tính nết Tưởng Hữu không tốt, mọi người đều biết, chủ yếu là sợ dì Ngụy thương tâm, bà ấy là người tốt, chỉ là có chút cưng chiều con gái."
Giang Hành Chu cổ quái mà liếc anh một cái: "Anh không cảm thấy những lời này giống như đúc lời người mẹ kia, "tùy hứng một chút nhưng tâm không xấu" hay sao?"
"......" Bành Lăng Tân há miệng thở d/ốc, phát hiện mình lại không thể phản bác, ủ rũ cụp đuôi, "Nếu có thể, chúng tôi vẫn muốn cùng đi với các người."
Kỳ thật vốn dĩ bọn họ lựa chọn tốt nhất là thu được vật tư thì tách ra, đi thẳng về Ngọc Xuân. Nhưng mà...
Nút đi rồi.
Anh chỉ có thể liếm mặt đi theo Giang Hành Chu, anh yêu cầu bọn họ ba người che chở, hy vọng bọn họ xem anh còn hữu dụng có thể mở đường mà khi gặp được nguy hiểm thì giúp một phen.
Giang Hành Chu lại liếc mắt nhìn Thích Miên, Thích Miên không nói đường ai nấy đi, cô ấy có lẽ vẫn muốn mượn sức Bành Lăng Tân, vì thế đơn giản trở về một từ "Ừ", xem như đồng ý.
Bành Lăng Tân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy sáng mai xuất phát, xe chúng tôi sẽ mở đường phía trước, đến Trường Nam xong chúng tôi sẽ đi về Ngọc Xuân."
Giang Hành Chu nghĩ đến cái gì, gọi lại: "Các người có dư tài xế sao?"
Ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng.
Bành Lăng Tân mang theo một cậu bé lại đây, khoảng chừng mười tuổi, đôi mắt kích động đảo tròn, vừa thấy Nút thì cao hứng dính lên: "Chị Nút, em thật sự có thể lái xe sao?"
Nút đẩy cậu ra: "Tôi không cần đứng với cậu."
Thích Miên biểu tình rối rắm: "Em xác định em sẽ lái xe?"
Cậu bé ưỡn ngực: "Đương nhiên! Haruna xe thần!"
Bành Lăng Tân giải thích: "Trong đội sẽ lái được xe có ba người, tôi và một ông cụ lái xe bán tải và nó, nhưng nó chỉ có thể lái xe nhỏ."
Bành Lăng Tân chính mình không thể tới đây lái xe cho họ, như vậy bốn dị năng giả cùng ngồi trên một xe, hai xe kia nếu có chuyện gì thì không kịp cứu viện.
Cũng đúng.
Chỗ an toàn cậu ta lái cũng được, để cho cô có thời gian phục hồi.
Mấy người trở lại khu lều trại chuẩn bị ăn, vẫn là ăn thịt lợn rừng hôm qua, để lâu sợ hư. Dì Phấn nấu cháo và làm chút rau xào, mặt xấu hổ đưa đồ ăn cho hai người, Tưởng Hữu vốn dĩ súc ở một bên chơi di động, miệng đã được bọc băng gạc kín mít, nhìn thấy Giang Hành Chu xuất hiện thì run bần bật.
Thích Miên chu môi: "Bây giờ di động vẫn còn có điện?"
Cậu nh/ỏ bĩu môi: "Dọc theo đường đi có được cục sạc nào đều cho chị ấy, vẫn luôn chụp chụp chụp, phiền chết."
Tưởng Hữu nghe được bọn họ đang nói về mình, oán hận trừng Thích Miên một cái, bị ánh mắt dì Ngụy răn dạy vội vàng lùi đầu về xem tiếp đoạn video.
Thích Miên "à" một tiếng tỏ vẻ hiểu rõ, mới vừa cúi đầu ăn canh, bỗng nhiên nghe từ di động của cô ta truyền ra tiếng vù vù hỗn độn liên tục, rất nhỏ thôi, nếu không phải Thích Miên từng nghe qua sẽ chỉ nghĩ thanh âm này là tiếng động nền phía sau.
Sắc mặt cô trong phút chốc đại biến, đoạt lấy di động của Tưởng Hữu, nhìn đến phía sau hình tự chụp của cô ta, xa xa ở đường chân trời như ẩn như hiện một đám mây màu nâu vàng.
Cô quát chói tai: "Hình này chụp khi nào?!"