Sắc mặt Tôn Hồng giống như bàn gia vị bị đánh đổ, đủ thứ màu sắc biến đổi, cuối cùng lại trở về màu sắc ban đầu, cười hì hì: "Nói sao vậy, lần này là chúng tôi chuẩn bị không đủ. Nhưng chiến đội của chúng tôi đang nhanh chóng trưởng thành, hiện tại có tổng cộng 23 người, quá nửa là dị năng giả, tương lai nhiều tài nguyên, năng lực sẽ nhanh chóng tăng lên, tin tưởng rất mau sẽ trở thành chiến đội mạnh nhất căn cứ Quan Châu."
"Thích tiểu thư tuyệt đối sẽ không có hại, hơn nữa chỉ cần hiện tại Thích tiểu thư gia nhập thì có thể trực tiếp đảm nhiệm chức phó đội trưởng, sở hữu tài nguyên trong đội có được đều sẽ được ưu tiên phân phối."
Tôn Hồng: Cô xem cái bánh này nó vừa to vừa đầy.
Thích Miên hơi cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này hơn hai mươi người, quá nửa đều là dị năng giả, chiến đội này xác thật đúng là số một số hai.
Thức tỉnh dị năng xác suất rất thấp, như chính bọn họ đây, thức tỉnh dị năng chỉ có cô và Giang Hành Chu, còn La Minh và Thích Văn Duệ là đã trên đường biến thành dị chủng, chẳng qua trước khi lý trí bị ăn mòn thì có ni tơ lỏng làm gián đoạn. Cho nên khi hai người bọn họ phát động dị năng, bề ngoài sẽ xuất hiện dị biến khác nhau, như cánh tay La Minh biến thành cành khô, còn Thích Văn Duệ thì thân hình khổng lồ.
Hiện tại tinh hạch có thể kích phát dị năng cơ bản còn chưa phổ biến, Thích Miên cũng không cảm thấy Tần Diễm sẽ đem tin tức này nói ra cho người không cùng chí hướng như Tôn Hồng.
Trừ phi Tôn Hồng chính mình thử...... Hoặc là cho người làm thử.
Nhưng dùng tinh hạch kích phát dị năng xác suất thất bại rất cao, dùng quá sức có thể có khả năng hóa thành dị chủng, mà dùng tinh hạch quá dư cũng không bằng tự trưởng thành thông qua chiến đấu.
Cho nên Thích Miên tuy rằng trên tay có tinh hạch thủy sí cấp hai, nhưng vẫn như cũ nghiêm túc tiêu thụ tinh hạch cấp một. Cô muốn chính là cường đại, chứ không phải cấp bậc dị năng.
Nhưng mà, đối với dị năng giả mà nói, còn có một cách càng mau lẹ càng an toàn, nhưng thập phần vô nhân đạo.
Trực tiếp ăn tinh hạch của dị năng giả, "kế thừa" năng lực và cấp bậc tinh hạch. Hơn nữa, cần thiết là phải lấy tinh hạch khi dị năng giả còn tồn tại, sau khi chết tinh hạch mờ đi không còn ánh sáng, không có năng lực thúc giục tiến giai.
Cho nên đời trước tinh hạch trong đầu cô hấp dẫn không ít dị năng giả tre già măng mọc.
Thích Miên như suy tư gì, Tôn Hồng cùng Giang Hành Chu nghĩ lầm cô thật sự đang nghiêm túc suy xét, một người vui sướng không thôi, một người sắc mặt lạnh băng, ôm lấy cô gái nhỏ xoay người rời đi.
Tôn Hồng sợ chính mình từng bước ép sát làm người phiền chán, phía sau Tần Diễm lại đang gọi, anh ta hô to: "Thích tiểu thư, tôi chờ tin tốt của cô!"
Thích Miên hoàn hồn, nở nụ cười lễ phép.
Mày Giang Hành Chu cau lại càng khẩn.
Hôm trước cô ấy còn nói muốn anh, hôm nay đã dời mục tiêu đến người khác??
Thích Miên không chú ý tới sắc mặt Giang Hành Chu thật bất thiện, nhìn thấy đầu kia Thích Văn Duệ đã được băng bó vết thương, trên đầu còn một vòng băng vải, thắt hai cái nơ con bướm, khuôn mặt đầy tức giận.
Thích Miên bị bộ dáng đáng yêu của cậu làm tới trái tim muốn mềm ra: "Ai, làm sao vậy? Biểu tình này?"
Thích Văn Duệ nhìn thấy Thích Miên, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn xuống, mở miệng chính là: "Chị, chúng ta khi nào đi?"
Thích Miên hơi kinh ngạc: "Lúc nào cũng có thể, làm sao vậy?"
"Này cái gì ngốc......" Thích Văn Duệ bỗng nhiên nhớ tới đây là trước mặt chị mình, nuốt xuống lời chửi thô tục, "Này là đồng đội kiểu gì vậy, cái cô dị năng băng kia bị kéo vào trong giới tuyến, em muốn đi cứu người, vừa quay đầu lại lại thấy dị năng giả hệ thổ kia đã bay đi thật nhanh, đội trưởng cũng không cần. Nói cái gì "năng lực có hạn không cần để ý", năng lực hữu hạn thì có thể đào binh hay sao? Nếu mà trước đây thì anh ta đã sớm bị em đá tới mười tám đời tổ tông!"
Thư Ngọc đối xử với người khác đều toàn lưu lại đường sống, vậy không thể trách người ta cũng đối đãi với cô ta như vậy.
"Tiếng lục lạc có tác dụng mê hoặc, cảm xúc không ổn sẽ bị mê hoặc vào trong." Thích Miên nghĩ nghĩ, lại nói, "Em cũng không cần thiết đi cứu cô ta, bèo nước gặp nhau mà thôi, nếu không có tuyệt đối nắm chắc thì không cần cứu bất luận người nào."
Thích Văn Duệ hiển nhiên chưa nghĩ tới phương diện này, theo bản năng muốn phản bác lời Thích Miên, bỗng nhiên dừng lại, trầm mặc.
Mạt thế đến, cậu vẫn luôn biết có Thích Miên ở đó cho nên mới có thể không có gánh nặng tâm lý mà nơi nơi nhặt người. Thích Miên cũng không cấm cậu làm chuyện này, nhưng nếu về sau cậu vì cứu người mà chính mình bị lâm nguy, lại liên lụy Thích Miên đi cứu cậu...
Thích Văn Duệ đột nhiên tỉnh ngộ, trịnh trọng gật đầu: "Em biết rồi."
Đường tàu điện ngầm được đả thông, quân đội lái xe tiến vào, bắt đầu nghĩ cách cứu viện các khu giáo viên, khu dân cư.
Thích Miên đứng ở trước cửa sổ, nhìn mấy chiếc quân xa chạy ra vào, binh lính ở đầu quân xa bắn súng ra ngoài, rửa sạch thây ma, dị năng giả phụ trách dị chủng, đội ngũ có thứ tự, thong thả mà kiên định, tiêu diệt đàn thây ma dị chủng, tiến về khu giáo viên.
Năng lực tổ chức của Tần Diễm thật không thể nghi ngờ.
Chu kỳ ngày đêm đang chậm rãi khôi phục, giờ phút này con đường hai bên đều là gạch đá nát vụn cùng với các mảnh thi thể, bụi và máu vẫn là sắc điệu chính của thế giới này.
Nhưng đã có chút cỏ dại giãy giụa mọc được ra từ các khe hở, chồi xanh biếc biểu hiện ra chút sức sống.
Nội tâm Thích Miên yên lặng nói không nên lời.
Thư Ngọc không biết khi nào đến bên người cô: "Chị Thích Miên."
Thích Miên ngẩn ra một chút, cười gật đầu.
Thư Ngọc hơi chần chừ một chút: "Chuyện lúc trước thật xin lỗi, cảm ơn chị còn nguyện ý cứu tôi."
"Không cần cảm tạ." Thích Miên lắc đầu, Thư Ngọc không coi là người xấu, cũng xác thật có giúp qua bọn họ.
Trong suy nghĩ của cô, tùy tay cứu giúp loại người này, cũng như nhìn họ đi tìm chết đều không có gánh nặng tâm lý.
Thư Ngọc lại nói: "Là như thế này, mấy ngày trước thật vất vả, trước mạt thế tôi có mở một hội sở tư nhân, bên trong có suối nước nóng nhân tạo, cách đây không xa, chỉ cần chút nguồn điện dự phòng là có thể dùng. Chị có muốn chúng ta cùng đi ngâm suối nước nóng, tâm sự, thả lỏng một chút không?"
Thích Miên nghe xong cười: "Bên trong cũng có dị chủng cô không giải quyết được hay sao?"
Lúc trước cô ta lừa bọn họ nói cần phải có thuốc hạ sốt, trên thực tế là tiệm thuốc có dị chủng bọn họ không giết được.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thư Ngọc đỏ lên, vội nói: "Không có không có, là thật sự cảm tạ chị cứu tôi. Tôi muốn xin lỗi vì đã từng thất lễ. Trước khi Hồng Dạ xảy ra, thành phố Quan Châu đã ra thông báo khẩn cấp, bên trong hội sở không có ai, tôi vừa mới xem qua, mọi thứ vẫn hoạt động thật hoàn hảo."
Thích Miên suy tư một lát, Thư Ngọc khẩn trương nhìn cô.
"Ngâm suối nước nóng à......" Thích Miên mở miệng, "Vẫn thôi đi."
Thư Ngọc có điểm thất vọng.
Ánh mắt Thích Miên dừng lại trên đám cỏ dại màu xanh mọc trên đám phế tích, cỏ dại lớn lên khá tốt, cành lá to đủ, khi hoạt động của con người giảm xuống, ngay cả thực vật sinh trưởng càng tốt hơn: "Nhưng mà lúc tôi lại đây có đi ngang qua một vườn trái cây, không biết cô có biết gì về tình huống bên đó hay không?"
Thư Ngọc lại cao hứng lên: "Có biết! Đó là một vườn trái cây khá lớn, đủ các loại cây ăn quả, nơi này nhiều sinh viên, không ít người đồng ý trả tiền để được vào tự hái trái. Nhưng từ sau mạt thế thì tôi còn chưa đi qua, không biết hiện tại trở thành bộ dáng như thế nào."
"Vậy tốt rồi."
Thích Miên vốn dĩ chỉ định mang Thích Văn Duệ theo, kết quả Thích Văn Duệ muốn mang cậu nhóc vẫn còn cảm xúc rất tệ đi giải sầu, cậu nhóc lại nói với La Minh, cho nên cuối cùng Giang Hành Chu cũng đi theo.
Thư Ngọc lại mang theo Tiểu Tuyết, tổng cộng bảy người, không thể không chia làm hai xe. Thư Ngọc giành trước, ngồi lên ghế phụ chiếc xe Thích Miên lái, áy náy cười với Giang Hành Chu: "Thật ngại, tôi ngồi quen chiếc xe này rồi, ngồi xe khác sẽ say xe."
Giang Hành Chu cầm đao, mặt vô biểu tình nhìn Thư Ngọc.
Ánh mắt anh thật sâu, Thư Ngọc đối diện với ánh mắt này thì có chút túng quẫn, lấy hết can đảm kiên trì: "Ai nha, phiền toái anh đi ra xe sau kia đi, làm đàn ông không thể dính người như vậy, phụ nữ sẽ thấy phiền."
Giang Hành Chu mày thoáng nhăn lại.
Anh thực dính người sao?
Bàn tay vốn dĩ bắt đầu ngo ngoe rục rịch bị kềm chế xuống, anh quay đầu đi về xe sau ngồi lên ghế phụ, bộ dáng ôm đao vừa thẳng vừa lạnh nhạt.
Thư Ngọc đắc ý dào dạt, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Đàn ông sao, không thể quá dính người, về sau mình không có không gian riêng, thật khó chịu."
Đáp lại lời cô là tiếng cửa xe đóng lại, Thích Miên xuống xe đi về xe sau, Thư Ngọc há hốc miệng, thò đầu ra hô to: "Chị Thích Miên?"
Thích Miên cười trả lời: "Bọn họ không ai lái xe, cô đi xe này đi, vừa lúc cô ngồi xe khác sẽ bị say xe."
Thư Ngọc: "......"
Đám người tới vườn trái cây.
Kể từ mạt thế, động thực vật đều xuất hiện biến dị, cây ăn quả cũng không ngoại lệ. Bọn họ tới chỗ tường bị hư bể ở vườn trái cây, có mấy con thây ma bị cây ăn quả treo trên nhánh cây, đang điên cuồng lúc lắc.
"Đừng tới quá gần mấy cây ăn quả biến dị, những cái đó tôi sẽ đi hái."
Cây ăn quả biến dị cũng là cây ăn quả, chỉ cần không bị biến thành thực vật dị chủng, đa số trái cây đều có thể ăn, thậm chí giá trị dinh dưỡng càng cao, dĩ nhiên với điều kiện là có thể hái chúng xuống.
Nếu là Thích Miên đời trước một mình, cô sẽ cẩn thận suy xét khả năng đi chọc một vườn cây ăn quả biến dị, nhưng hiện tại có thêm Giang Hành Chu, cô cảm thấy chẳng sợ muốn tới trời cao cũng có thể làm.
Thích Miên và Thích Văn Duệ cộng thêm cậu nhóc nghiêm túc phân chia khu vực mỗi người sẽ hái.
Thư Ngọc vốn dĩ muốn đi lên, nỗ lực lấy lòng Thích Miên, nhìn thấy Giang Hành Chu đi đến bên người Thích Miên, hai người sóng vai nhau, một mỹ lệ tinh xảo, một phòng thần tuấn lãng, thật vô cùng xứng đôi hài hòa.
Bước chân cô tức khắc dừng lại, nhìn đến hai người, bỗng nhiên cảm thấy vô luận là Thích Miên hay là Giang Hành Chu, cô đều chen không lọt.
La Minh quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Thư Ngọc, có chút tò mò: "Cô không ghen ghét?"
Thư Ngọc liếc La Minh một cái: "Người cường đại dĩ nhiên xứng đôi với người cường đại."
La Minh ngẩn ra một chút, bỗng nhiên hiểu được: "Lúc trước cô ghen ghét Tiểu Thích, là bởi vì cảm thấy cô ấy thật yếu ớt, không xứng với Hành Chu? Cô không phải thích Hành Chu?"
Thư Ngọc gật đầu.
La Minh tò mò: "Vì sao cô chấp nhất chuyện xứng đôi như vậy?"
Thư Ngọc trầm mặc một lát: "Trước mạt thế tôi có một người bạn trai, lười biếng ích kỷ thích nhậu nhẹt, là một phế vật, ba mẹ tôi không đồng ý tôi và anh ấy ở bên nhau. Tôi không nghe lời, kết quả anh ấy còn đi ra ngoài tìm phụ nữ khác, cô gái kia ngoại trừ biết khóc lóc, mọi thứ đều không bằng được tôi, tôi thật sự không hiểu như thế nào. Cho nên tôi nghĩ, nếu con người ngang bằng với nhau, có lẽ sẽ miễn đi được rất nhiều phiền não, ít nhất lúc anh ta ngoại tình thì sẽ không cảm thấy quá ghê tởm như vậy."
La Minh thở dài: "Chính là cô rốt cuộc trách các người ngay từ lúc đầu "không xứng đôi", hay là đang trách anh ta không hề yêu cô? Nếu cô không yêu anh ta, cô còn sẽ không ngừng tìm lý do để chia tay hay sao?"
Thư Ngọc nghe được ngơ ngẩn.
Ở một cây ăn quả, Tiểu Tuyết lảo đảo lắc lư trèo lên thang hái trái cây phía trên, thang cây có chỗ bị hư, kêu kẽo kẹt, cô vươn người ra, cố gắng hái trái táo đẹp nhất.
Sắc mặt La Minh biến đổi: "Sao cô lại loạn trèo lên rồi?"
Anh vội vàng chạy tới, trên cổ tay mọc ra cành khô gia cố chỗ thang bị hư, nó không kêu ồn ào nữa.
Sắc mặt Tiểu Tuyết ửng đỏ lên, cô duỗi tay hái quả táo kia, đưa cho La Minh: "Anh ăn đi!"
Thích Văn Duệ ở xa xa bế Tiêu Thụy lên, cậu dùng dị năng, thân hình cao lớn như một ngọn tháp nhỏ, Tiêu Thụy ngồi trên vai cậu không ngừng cười khanh khách, hái trái cây xuống xoa xoa, ôm đầu Thích Văn Duệ đút cho cậu ăn.
Hôm nay khó có được thời tiết thật tốt, dưới ánh mặt trời lá cây xanh tươi và quả chín mọng thấp thoáng, làm người cơ hồ tạm quên đi hiện giờ là mạt thế tàn nhẫn.
Thư Ngọc ngồi trước nắp xe, đột nhiên khóc.
Trước mạt thế cô có một người bạn trai, anh ấy lười biếng, ích kỷ, thích nhậu nhẹt.
Nhưng phế vật như anh ấy, vậy mà khi dị chủng phá cửa sổ vào phòng, trong nháy mắt đã đẩy cô ra ngoài ban công, còn chính mình thì phí công mà múa may dao phay, chưa đánh được dị chủng cái nào đã bị dị chủng đào sống ra quả tim.
Nếu anh ấy cũng đủ cường đại, sẽ không bị chết.
Cô cũng sẽ không vì anh ấy chết đi mà thương tâm tới như vậy.
Thích Miên đứng trên đầu tường gạch, đối diện với quả nho biến dị mà chảy nước miếng. Chùm nho nặng trĩu treo trên giàn, mỗi một quả to như nắm tay trẻ con, da tím đen, mọng nước.
Dây nho tựa hồ cảm giác được cái gì, dây leo khẩn trương múa may, trong mắt Thích Miên lại giống như một cô gái kinh hoảng thất thố mà xua tay, khóc lóc kêu người không được đến gần.
Thích Miên bị trí tưởng tượng của mình làm tự mình cười ngất.
Mạt thế vẫn có điểm chỗ tốt, ít nhất thời gian đám quả này chín sẽ dài hơn, mà trái cây cũng ngon hơn.
Giang Hành Chu đứng trước người cô, đao cũng đã rút ra, chờ đợi Thích Miên bảo hái nho như thế nào. Vừa rồi trên đường anh nhìn thấy mấy thi thể thây ma bị treo trên giàn nho đằng kia, có lẽ chúng muốn tiến vào lấy ăn, kết quả bị đám dây leo này phản giết trở lại.
Thích Miên chống tay lên đầu vai anh, đứng lên: "Không không không, chúng ta nên lấy lễ tương đãi, trước khuyên nhủ nó cái đã."
Giang Hành Chu:?
Tay Thích Miên để trên giá gỗ, sắc mặt như cũ mỉm cười, đột nhiên đẩy ra trọng lực, cả trăm mét vuông dây nho đồng thời bị lung lay, còn có mấy dây vừa rồi kiêu ngạo muốn quấn bọn họ đều bị đứt đoạn rơi trên mặt đất.
Chấn động chỉ xảy ra trong chớp mắt. Thích Văn Duệ La Minh bên kia giống như nghe được một tiếng chấn vang, bên này đã yên lành trở lại.
Mấy dây leo vừa rồi còn múa may trong không trung hiện tại thật ngoan, run run rẩy rẩy mà tự ngắt lấy trái cây rồi dâng vào trong sọt trước mặt họ.
Giang Hành Chu thậm chí mơ hồ còn nghe được chút thanh âm nức nở.
Giang Hành Chu: "...... Thì ra còn có thể khuyên."
Thích Miên nhìn sọt tre đầy nho chín mọng, mặt mày hớn hở: "Nó đánh không lại chúng ta thì sẽ khuyên được."
Dây nho: Chạy nhanh cút đi!
Thích Miên kỳ thật là thèm ăn.
Lúc cô ở trung tâm thương mại thấy được mật ong và đường cát trắng, bỗng nhiên nhớ tới đời trước để dự trữ bảo tồn mà hái trái cây làm mứt hoa quả.
Đem nho rửa sạch sẽ, dùng xiên tre chọc rớt hạt bên trong, cuối cùng bỏ vào nước đường mật ong mà sên lên, sên cho đặc kẹo lại thêm chút nước chanh vào là xong.
So với cách làm trước mạt thế thì không thể nào so sánh được, nhưng sau mạt thế động thực vật biến dị ngày càng nhiều, ngày càng hung tàn, đồ ăn có thể dễ dàng thu hoạch ngày càng ít, loại mứt hoa quả này làm ra được vô cùng hoan nghênh, nó có hàm lượng đường cao, di chuyển đường dài sẽ giúp bổ sung năng lượng thật nhanh chóng.
Chỉ là làm thì hơi có phút phiền, vừa phải xiên tre bỏ hạt, còn có người phải đứng sên nấu.
Cột mấy sọt tre vào trên nóc xe, đoàn người trở lại trong thành. Mọi người trong thành túi bụi bỏ hạt, sên mứt, cuối cùng cũng xử lý xong đám nho táo.
Trung tâm thương mại có rất nhiều hũ thủy tinh kín, bên này Thích Miên được phân một hũ mứt thật to, cô đem hũ mứt để cùng với hộp kẹo bạc hà.
Cửa phòng Thích Miên bị gõ vang.
Tôn Hồng mặc một bộ đồ thể thao, nhìn thoáng qua tựa hồ là kích cỡ nhỏ nhất, phô ra đường cong cơ bắp dưới bộ đồ căng chặt.
Anh ta không phải tới một mình, bên người còn có cô gái tóc đỏ dị năng hệ hỏa kia, hiện giờ đầu đang ngẩng thật cao, lỗ mũi hất lên trời.
Lúc này Tôn Hồng cười thật tự tin: "Thích tiểu thư, tôi đã là cấp hai, mắt dẫn như lúc trước hiện tại tôi có thể xé mười cái. Lời mời của tôi vẫn còn hiệu lực, hy vọng cô suy xét một chút. Về sau thì lại không nhất định có điều kiện phong phú như vậy."
Tôn Hồng là dị năng giả lực lượng, anh ta thức tỉnh dị năng một cách bình thường khi Hồng Dạ xuất hiện, lực lượng trong người chất chứa trong cơ bắp được cường hóa, sẽ không giống như Thích Văn Duệ thân hình bị to ra.
Thích Miên lúc này xác nhận anh ta xác thật là dùng tinh hạch để thăng cấp.
Thích Miên có Giang Hành Chu đánh thật nhiều tinh hạch tặng cho cô ăn vặt, lại luôn chiến đấu không ngừng, thậm chí còn trải qua sinh tử, nhưng hiện tại cô vẫn là cấp một, khoảng cách so với cấp hai chỉ còn kém một ít.
Cô có tự tin này, ngay cả Giang Hành Chu cũng không nhất định tăng nhanh bằng.
"Anh đi giết thủy sí?" Thích Miên trực tiếp hỏi, "Anh dùng tinh hạch thủy sí thăng cấp sao?"
Tôn Hồng sửng sốt, không nghĩ tới cái này Thích Miên cũng biết, lại nghĩ đến lúc trước Thích Miên chỉ huy mọi người thật thành thạo thì không thấy ngoài ý muốn nữa: "Đúng vậy."
Thủy sí nhỏ sẽ đều là cấp một, vì đánh con thủy sí cấp hai để lấy tinh hạch, bọn họ còn bị chết không ít người, cuối cùng cái tinh hạch này ưu tiên thuộc về anh ta.
Thích Miên lại hỏi: "Anh tăng cấp hai có nhiều người biết hay không? Tần Diễm cũng biết?"
Tôn Hồng tràn đầy tự tin: "Đương nhiên, Tần Diễm thật cao hứng."
Hô, đây không còn kêu Tần ca nữa mà kêu luôn thẳng tên họ!
Thích Miên vì thế lộ ra một nụ cười (bất) thân thiện: "Vậy các người cố lên nha!"
Cô lui một bước muốn đóng cửa phòng lại, Tôn Hồng bỗng nhiên chụp một tay cản lại, thân thể hơi nghiêng về phía Thích Miên, cái quần hơi trễ xuống, áo ngắn hơi co lên cố tình lộ ra mấy khối cơ bụng, thanh âm ái muội: "Tôi cảm thấy cô có thể suy xét lại một chút, Miên Miên, gia nhập đội chúng tôi, cô sẽ không có hại gì."
Trong lòng Thích Miên "Tê" một tiếng, cảm thấy đôi mắt mình muốn cháy bỏng.
Ánh mắt cô chuyển ra phía sau anh ta: "Tiểu thư này hiện tại muốn hận đến lột da sống tôi luôn, nếu tôi gia nhập thì thế nào? Tôi thật sự sợ hãi."
Tôn Hồng vừa nghe thì ngơ ngẩn, đột nhiên quay đầu lại nhìn người phụ nữ tóc đỏ, trên mặt cô gái còn tràn đầy ghen ghét chưa thu lại hết, tức khắc giơ tay lên che mặt.
"Bang ——" sẵn anh ta quay đầu lại, tay buông lỏng khỏi cửa, Thích Miên lập tức đóng lại cửa phòng.
Tôn Hồng có gõ cửa nữa cũng vô dụng, ép lửa giận xuống, mang theo người phụ nữ tóc đỏ đi ra ngoài, đi xa một hồi mới giận tím mặt: "Tiền Vĩnh Vĩnh! Không cho em theo mà em nhất định phải theo! Em có biết hay không cô ấy mạnh biết bao nhiêu, nếu có thể mượn sức chúng ta vào chiến đội, chúng ta tuyệt đối sẽ trở thành chiến đội hạng nhất, muốn cái gì mà không có?!"
Tiền Vĩnh Vĩnh tức đến bốc lửa: "Không phải em cố ý! Em nhìn cô ta thật khó chịu, lúc ấy xuống dưới trạm ngầm đã không muốn cho em đi, ai cũng có thể, chỉ có mình em là không được!"
Tôn Hồng: "Cô ta lúc đó có quen biết em đâu! Dị năng hệ hỏa của em là không thích hợp, bằng không chúng ta đều bị dị năng của em làm ngộp thở chết hết dưới đó!"
"Em đây không phải song dị năng sao!"
"Dị năng kia của em chỉ là ẩn thân râu ria thôi! Không thể chống thây ma không thể phòng dị chủng, em đi xuống tìm chết hay sao?"
Tiền Vĩnh Vĩnh nghẹn lại, nổi giận đùng đùng mà rống: "Anh căn bản chính là có ý đồ khác, mặc đồ lộ liễu như vậy muốn cho ai xem? Lần đầu tiên của em là cho anh, anh muốn giết chết mấy người không nghe lời em cũng giết, anh cmn bây giờ muốn ném em ra à, không có cửa đâu!"
Xương ngón tay Tôn Hồng bẻ răng răng, rồi anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ấy nói rất đúng, kêu cô ấy hạ không ít độc thủ, trên tay cô ấy có nắm giữ nhiều chuyện dơ bẩn của anh ta, hơn nữa Tiền Vĩnh Vĩnh xác thật dùng khá tốt, không nói tới trên giường, dị năng ẩn thân đối với thây ma dị chủng không có tác dụng gì, đối với con người lại là vũ khí trí mạng.
Tôn Hồng nhịn xuống: "Em thật là hiểu lầm. Anh chỉ nghĩ dụ dỗ cô ta gia nhập chiến đội của chúng ta, mặc đồ như vậy chỉ là thủ đoạn, em không phải đã nói hiểu rõ rồi hay sao? Chờ cô ta đồng ý gia nhập chiến đội chúng ta, anh mượn năng lực của cô ta trở thành chủ căn cứ, em sẽ là bà chủ của căn cứ."
Tiền Vĩnh Vĩnh trong lòng như cũ vẫn tràn đầy tức giận, sắc mặt lại nhẹ đi một chút.
Tôn Hồng ôm cô ta vào trong lòng ngực: "Được rồi, mấy ngày nay anh vắng vẻ em, anh xin lỗi, được chưa? Tối nay anh tới phòng em, bồi thường xin lỗi em thật nhiều."
Gò mà Tiền Vĩnh Vĩnh ửng hồng lên: "Thấy ghét!"
"Chúng ta nghĩ cách nào mượn sức cô ta đi. Tốt nhất có thể mượn quan hệ của cô ta và Tần Diễm, trực tiếp làm Tần Diễm..." Tôn Hồng làm động tác cắt cổ.
"Được rồi... đều nghe theo anh."
Thích Miên đóng cửa lại, Thích Văn Duệ vừa vặn tắm xong cho cậu nhóc. Cậu bé thơm tho mềm mại lộc cộc chạy nhào vào lòng Thích Miên, thanh âm non nớt: "Chị!"
Thích Miên ôm cậu thật chặt, hôn một cái trên gò má trắng nõn.
Thích Văn Duệ tới gần, hỏi: "Vừa rồi là ai?"
Thích Miên kỳ quái cười một chút: "Một người rất có dũng khí, nhưng sắp chết."
Thích Văn Duệ: "Hả?"
Thích Miên ôm cậu nhóc, tìm một cái áo khoác: "Đám người Tôn Hồng ăn tinh hạch thuộc tính bất đồng để thăng cấp."
Thích Văn Duệ hít hà một hơi: "Vậy chẳng phải là......"
Thích Miên cười khẽ một chút.
Ăn tinh hạch cùng cấp thuộc về bất kỳ thuộc tính nào cũng được, chỉ là hiệu suất hấp thu năng lượng tinh hạch sẽ không như nhau. Nhưng ăn tinh hạch vượt cấp thì khác, năng lượng tinh hạch va chạm trong cơ thể, khả năng biến thành dị chủng sẽ tăng lên... Tôn Hồng là dị năng giả lực lượng, thủy sí tinh hạch lại thuộc tính thủy cũng còn chưa nói gì, nhưng mà nếu người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng ăn...
Mà hết thảy mấy chuyện này, Tần Diễm cũng không nói cho hắn.
Ở mạt thế, không phải ai cũng thiện lương, chú cảnh sát cũng muốn rửa sạch người xấu.
Ba ngày sau, Tần Diễm truyền đến tin tức, căn cứ Trường Nam đã bắt đầu được thành lập, hai bên liên hệ vật tư và thông tin, một chiếc máy bay vận tải đầu tiên sẽ từ Quan Châu bay thẳng đến Trường Nam.
Đồng thời, còn có một tin tức khác: Còn có một máy bay vận tải sẽ từ căn cứ Quan Châu bay thẳng đến căn cứ đế đô.
Căn cứ đế đô là trung tâm của Hoa quốc, tuy rằng trước Hồng Dạ không tiến hành đề phòng dựa theo thông tin từ Quan Châu truyền tới, nhưng sau mạt thế thì phản ứng rất nhanh chóng, quân đội bước đầu thành lập khu căn cứ trung tâm, bao gồm hiện tại liên hệ thông tin với các căn cứ đều là dựa vào một vị dị năng giả hệ tinh thần ở căn cứ đế đô thực hiện. Có thể bao trùm từ trời nam ra đất bắc, như vậy dị năng giả hệ tinh thần này không thể nói là không cường đại. Chỉ là, khi Thích Miên hỏi Tần Diễm tên người này, lại không phải người đời trước cô đã nghe qua.
Liên tưởng đến đời trước đế đô trở thành thành phố trăm vạn dị chủng, căn cứ cũng bị bắt dời đến thành phố Yến Tân, Thích Miên đại khái có thể đoán ra nguyên nhân.
Nhưng đao còn chưa tới tay cô, có nên nói cho bọn họ chuyện này hay không......
Nếu nói, Giang Hành Chu sẽ mang đao đi, cô muốn đi căn cứ đế đô tìm anh thì không biết đến khi nào. Không nói, trong lòng lại luôn có điểm áy náy, cha mẹ cô mạnh khỏe nên cô không cần lo lắng, nhưng Giang Hành Chu và La Minh cũng có người nhà.
Thích Miên nghĩ đến đây, trong lòng sửng sốt.
Nếu là cô ở đời trước, nào có loại áy náy này, cô sẽ chỉ làm như thế nào đối với chính mình được tốt mà thôi, tin tức như vậy đến được đây sẽ bị hoàn toàn che chắn lại hết, Giang Hành Chu và La Minh sẽ không có cơ hội biết được.
Là bởi vì cô xem họ như đồng bạn, cho nên theo bản năng bắt đầu nhìn từ góc độ của họ hay sao...
Thích Miên tâm sự nặng nề, ngồi ở ghế phụ Giang Hành Chu nghiêng đầu nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Thích Miên hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."
"Phía trước chính là xưởng nước máy." La Minh từ phía sau chồm lên, trải ra một bản đồ, "Máy bay không người lái xác định có một con dị chủng cấp hai, có thể giục sinh thực vật, hiện tại xung quanh xưởng đều là dây leo từ nó mà ra."
"La tử, tính công kích tương đối thấp nhưng năng lượng phòng thủ rất cao, tinh hạch ở giữa thân thể của nó. Chu ca anh yểm hộ để em vào, thật mau là có thể bắt được."
"Dị chủng này có gì đặc thù sao?" Thích Văn Duệ hỏi.
Thích Miên ở trong nhà đã vài ngày, trong lúc này khắp nơi mời gọi, cô đều không đi ra ngoài, La Minh và Thích Văn Duệ thì lựa chọn nhiệm vụ mình muốn đi thực chiến để tăng kinh nghiệm.
Nhưng chỉ có la tử này xem như cô đã sớm chuẩn bị, trước tiên đã sắp xếp xong xuôi, Tần Diễm vừa ra nhiệm vụ thì cô lập tức nhận ngay.
"La tử là thực vật dị chủng khá hiếm, tinh hạch của nó có thể tinh lọc nguồn nước." Thích Miên dừng xe lại, "Nếu có tinh hạch của nó, về sau mặc kệ ở nơi nào cũng không cần lo lắng vấn đề nước uống, nó thậm chí lọc máu của thây ma dị chủng thành nước ngọt."
Thích Văn Duệ tưởng tượng một chút, điên cuồng lắc đầu: "Này ai mà dám ăn! Em không cần."
Thích Miên bật cười. Mạt thế rất sợ bị sinh bệnh, nguồn nước sạch sẽ là cực kỳ quan trọng. Đời trước cô may mắn có được một tinh hạch la tử, không biết cứu cô bao nhiêu lần.
Đi đến thời điểm tuyệt vọng, cho dù là dịch nhầy của dị chủng cũng phải nuốt, liều mạng nguy hiểm cũng đều muốn sống sót.
"La ca dùng dị năng của anh bảo vệ bốn phía, Văn Duệ em tiếp ứng chúng ta. Chị và Chu ca đi vào."
Bốn người đi xuống, La Minh nhìn Tiểu Tuyết ngồi trong xe, khẩn trương nắm vạt áo, trấn an xoa xoa đầu cô: "Em ở đây chờ bọn anh. Chúng ta sẽ mau trở về."
Thư Ngọc vội vàng muốn kiếm chút công lao ở trong căn cứ, muốn cung cấp cho người trong thôn cô có chỗ ở tốt hơn một chút. Người trong thôn sẽ thay phiên nhau đi theo cô ra làm nhiệm vụ, Tiểu Tuyết khi có thời gian sẽ đi theo đám La Minh, chữa khỏi thương thế cho họ nếu có.
Tiểu Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng cô nhát gan, đối với chuyện rời đi thôn nhỏ sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng mà chỉ cần có La Minh ở đó, cô sẽ cảm thấy có thể làm thử.
La Minh gật gật đầu, kêu cô ở lại xe việt dã chờ. Bàn tay anh biến thành cành khô, chậm rãi che lấp chiếc xe, phía la tử sẽ khó mà phát hiện được.
Có Tiểu Tuyết trị liệu, tứ chi bị gãy vì biến dị đã chậm rãi khôi phục, La Minh hiện giờ có thể dùng cành khô ở bên ngoài. Bốn người đi vào bên trong, Thích Văn Duệ dùng sức xé bỏ dây leo tầng ngoài, dây leo nào nhanh chóng vây công lại đều bị cành khô của La Minh dệt thành võng ngăn lại ở ngoài.
La Minh kéo kéo Giang Hành Chu, Giang Hành Chu liếc anh một cái, ra tiếng: "Thích Miên."
Thích Miên quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
La Minh gãi gãi đầu, có chút đỏ mặt, dùng ngữ khí thương lượng hỏi: "Mấy ngày nữa cô không phải đáp máy bay vận tải đi về Trường Nam hay sao? Có thể mang theo Ninh Tuyết không?"
Ninh Tuyết là tên đầy đủ của Tiểu Tuyết.
Thích Miên ngừng lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên chuyện còn có một máy bay sẽ đi đế đô, cô im lặng một chút, vứt bỏ ý niệm này ra khỏi đầu, cười trả lời: "Được nha, cô ấy biết không?"
La Minh hắc hắc cười không ngừng: "Cô ấy biết, tôi đã thương lượng với cô ấy, nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau đi. Nhà cô ấy lúc Hồng Dạ tới đều đã bị chết, sau này tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy."
Thích Văn Duệ ở phía trước chế nhạo: "La ca, lúc trước không phải anh nói cô ấy không có chủ kiến hay sao?"
La Minh đúng lý hợp tình mà phản hồi: "Trong một nhà người đứng đầu có chủ kiến là được."
"Xì ——" Thích Văn Duệ ê răng, "Người đứng đầu một nhà chẳng lẽ là anh!"
La Minh rút ra cành khô dùng sức chọc mông Thích Văn Duệ, cậu tức giận đến kêu ai u lên.
La Minh dùng khuỷu tay thọc thọc Giang Hành Chu, nhỏ giọng nói thầm: "Em trai, anh trai em thoát cô đơn, em cũng phải nỗ lực hơn đi!"
Anh hất hất mặt về phương hướng Thích Miên. Giang Hành Chu nhíu mày: "Em không có ý đó, em chỉ muốn bảo hộ cô ấy về đến nhà." Người có ý chính là cô ấy.
La Minh hung hăng hướng mặt lên trời, mắt trợn trắng.
A, đồ đầu gỗ!
......
La tử bò đầy hồ nước xưởng nước máy, dây leo xanh biếc bò khắp nơi như một tầng thảm dày, không ngừng công kích hướng tới chỗ mấy người.
Càng đi đến trung tâm công kích càng mạnh, Thích Văn Duệ và La Minh ở phía sau không thể không dừng lại.
Giang Hành Chu rút ra trúc đao ném cho Thích Miên.
"Hả?" Thích Miên nhướng mày.
"Đao trên tay em có thể phát huy tác dụng lớn hơn so với anh." Vỏ thanh đao được Giang Hành Chu một lần nữa đeo lại lên lưng, "Nó hạn chế năng lực của anh."
Giang Hành Chu dùng trúc đao phải mang bao tay, mà khi mang bao tay anh sẽ không dùng dị năng được. Mà mỗi lần anh dùng trúc đao đều là khi gặp nguy hiểm cực độ, chẳng sợ bị mất khống chế cũng vẫn hy vọng còn một cơ hội.
Thích Miên nếu không bị mất khống chế, như vậy cô dùng đao thích hợp hơn anh nhiều.
Thích Miên tiếp lấy đao, trên mặt nở nụ cười rụt rè: "Như vậy tạm thời mượn của anh."
Sớm hay muộn gì cô cũng sẽ dẹp luôn cái tạm thời này _(: зゝ∠)_.
Bọn họ cùng hướng về trung tâm xưởng nước máy.
Tay Giang Hành Chu chạm đến chỗ nào, kéo dài ra thêm mấy chục mét đều trở thành trống rỗng, Thích Miên theo sát giơ đao chém, chen vào là trọng lực phát ra, đem dây leo la tử bằm nhỏ, nghiền đoạn.
Dây leo la tử sinh trưởng tốc độ càng mau, bao trùm lại địa phương bị diệt, thậm chí càng dày đặc hơn so với trước.
Thích Miên không lùi mà tiến tới, ngọn đao như gió lần thứ hai giơ lên, Giang Hành Chu làm dập nát toàn bộ dây leo cuồn cuộn kéo tới.
Lực tấn công của la tử không mạnh, nhưng năng lực phòng ngự lại quá mạnh, nếu không phải hai người bọn họ đang trên đường thăng cấp, chỉ sợ mệt nhọc cả ngày cũng chỉ có thể bất lực quay về.
Thích Miên gian nan tiến đến trung tâm xưởng, dùng sức chém trúc đao vào, một tiếng rít tinh tế vang lên, đầu la tử bị mổ ra, lộ ra một tinh hạch xanh biếc.
Cô vui mừng duỗi tay lấy tinh hạch ra, đám dây leo xanh ngắt trong nháy mắt khô héo cả.
La tử đã chết, bọn họ kiểm tra những nơi khác của xưởng nước máy, xác nhận không còn giống loài nguy hiểm nào tồn tại, sai người sóng vai đi ra ngoài.
"Hôm nay buổi tối không biết ăn gì." Thích Miên nhỏ giọng nói thầm.
Giang Hành Chu nói cho cô biết: "La Minh nói rau xào dưa chuột."
Thích Miên hít hà một hơi, lại ăn rau? Cô cảm thấy chính mình sắp phải biến thành dê.
Giang Hành Chu bổ sung một câu: "Anh ấy nói Ninh Tuyết thích ăn."
"......" Thật là chuyện tình yêu nghe ra chua lòm, "Còn như vậy em không chịu nổi nữa, em phải cùng La ca thương..."
Bước chân Thích Miên bỗng nhiên chựng lại, Thích Văn Duệ và La Minh vốn nên chờ bọn họ quay về, hiện giờ không thấy tung tích đâu, hai người liếc nhau, cùng chạy như bay ra ngoài.
"Chị!" Thích Văn Duệ kêu to, "Đừng tới đây!"
Cậu đứng trên nóc xe, hướng tới bên này lao lực mà phất tay: "Là sóng thây ma!"
Cửa sắt xưởng nước máy bị cành khô tầng tầng phong bế, bên ngoài cửa sắt, thây ma cùng dị chủng đang tấn công mạnh mẽ lên cửa. Thích Văn Duệ và vài người đứng ở đỉnh chiếc xe, đang dùng dị năng không ngừng phản kháng lại. Bên người cậu lại là Tôn Hồng và người phụ nữ tóc đỏ kia.
"Người nhện bắt được Ninh Tuyết và La ca!" Thích Văn Duệ hô to, truyền lại tin tức, "Bên kia tháp nước! Trước cứu anh ấy!"
"Chúng tôi tới giúp cô, Thích tiểu thư!" Tôn Hồng hô to, cùng với người phụ nữ tóc đỏ đánh vào đàn thây ma, không nghĩ tới một dị chủng đột nhiên bắn lên, tay vươn ra muốn chụp tới, Tôn Hồng theo bản năng chộp một người đội viên bên cạnh ngăn lại, người đội viên trong nháy mắt bị dị chủng xé chia đến chia năm xẻ bảy.
Thích Văn Duệ khiếp sợ nhìn về phía anh ta.
Dị chủng quá nhiều, Tôn Hồng cùng người phụ nữ tóc đỏ bị bức lui, một lần nữa nhảy lên đỉnh, trơ mắt nhìn Thích Miên và Giang Hành Chu chạy như bay đi, Tôn Hồng thầm mắng: Cmn!
Giang Hành Chu lập tức chạy tới hướng tháp nước, Thích Miên lập tức đuổi theo. Hai người dẫm lên đầu tường bay vút, nhìn thấy có mấy con nhện mặt người chiếm cứ tháp nước đã kết ra cái kén thật lớn, đang công kích một cái lồng bằng cây treo lơ lửng.
La Minh gian nan dùng cành khô dệt ra một lồng cây, bảo hộ hai người bên trong. Người nhện không ngừng tiêm dịch công kích bên ngoài cái lồng, từ từ gọt bỏ đi tầng ngoài, thậm chí đôi khi chọc thủng vào bên trong.
La Minh kiệt lực nuốt xuống tiếng kêu thảm thiết cùng máu trong miệng, ôm Tiểu Tuyết vào trong lòng ngực, cúi đầu nhếch miệng, cười: "Không sợ! Bọn họ sắp tới rồi."
Tiểu Tuyết ôm lấy anh thật chặt, lồng mây che đậy ánh sáng bên ngoài, tay cô lóe lên ánh sáng mong manh, không ngừng chuyển tiếp vào trong người La Minh, nghe tiếng anh mà cố kềm giữ nước mắt nước mũi, gật đầu thật mạnh.
Thích Miên rủa thầm một tiếng, trúc đao chém ra, một đạo đao gió phát ra, đem đám dị chủng tụ tập cạnh tháp nước ép xuống rồi nghiền chúng nát nhừ, mặt đất cũng nứt nẻ ra.
Mấy người nhện rơi xuống mặt đất, Giang Hành Chu nương theo trọng lực cô phát ra, sát nhập lại, xé nát đám thây ma và dị chủng gần đó.
Nhưng vẫn còn sót một người nhện gắt gao chế trụ lồng mây, điên cuồng xuyên qua lồng. Nếu Thích Miên đè trọng lực lên nó, lồng mây cũng sẽ bị nó ôm theo mà rơi xuống đất.
"Đi lên!" Thích Miên hô to, Giang Hành Chu lập tức vặn người, đạp lên đầu một người nhện, nhảy lấy đà.
La Minh một lần lại một lần bị người nhện công kích, anh gian nan chống đỡ, nghe được động tĩnh bên ngoài thì không kềm được, mừng như điên, suy yếu thều thào: "Tiểu Tuyết... Tiểu Tuyết đừng sợ... Bọn họ tới! Chúng ta được cứu rồi!"
Anh cúi đầu nhìn lại, cùng lúc Tiểu Tuyết của anh gian nan ngẩng đầu, đôi môi tái nhợt cong cong, nụ cười có chút miễn cưỡng: "Thật quá tốt..."
La Minh sắc mặt kịch biến: "Tiểu Tuyết!"
Lưng cô bị một cái chân bén nhọn đâm vào, cành khô của La Minh lập tức xoắn chặt, bẻ gãy mũi nhọn kia, xoay người bảo vệ cô, cái chân nhọn chọc thẳng vào trên lưng anh.
Anh nhìn thấy ánh sáng trên tay cô còn cuồn cuộn đẩy vào trong cơ thể mình.
"Dừng dị năng lại! Dừng lại! Trị cho em đi, trị cho em đi, có nghe hay không!" La Minh nắm lấy vai cô rống giận, phía sau lại thêm một chân nhọn lọt vào, cơ hồ đâm xuyên bên gáy, La Minh phát ra tiếng kêu rên, máu tươi phun ra.
Ánh mắt Tiểu Tuyết đã dần dần dại đi, nước mắt trào ra, tay cô vẫn níu chặt cánh tay La Minh.
Ánh sáng mỏng manh cuối cùng lóe lên một cái, chợt tắt.
Trước mặt Tiểu Tuyết mở ra một tảng ánh sáng thật lớn, lồng mây bị xé mở từ bên ngoài, ánh mặt trời dũng mãnh chiếu vào, cô nhìn thấy mặt em trai La Minh, người ấy duỗi tay, ôm hai người ra ngoài.
Anh ấy đã được cứu.
Ngũ tạng lục phủ giống như bỏng cháy hòa tan ra, cô dùng tia sức lực cuối cùng ôm lấy người yêu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thật tốt quá.
......
Chiều buông xuống.
Đám người Thích Văn Duệ ngồi ở đỉnh xe thở dốc, giờ phút này ngoại trừ cậu, Tôn Hồng và người phụ nữ tóc đỏ, những người khác đều đã bị đám thây ma xé nát.
Thích Văn Duệ trước sau nhớ kỹ Tôn Hồng đẩy đồng đội ra trước người để ngăn cản thây ma, cậu vẫn luôn cảnh giác nhìn anh ta.
Tôn Hồng hơi bị thương ở khóe miệng, cười cười, ý đồ làm không khí hòa hoãn: "Chúng ta cũng coi như cùng nhau sát cánh chiến đấu, đừng khẩn trương quá như vậy."
Thích Văn Duệ lộ ra nụ cười giả tạo.
Đám thây ma đã bị diệt, cả đám đều thở hồng hộc. Thích Văn Duệ nôn nóng nhìn về hướng La Minh và Ninh Tuyết bị bắt đi, rốt cuộc nhìn thấy từ xa xuất hiện mấy người đi tới.
Cậu cao hứng hô to: "Chị! Giang ca, La......"
Nụ cười đột nhiên đình lại.
Thích Miên và Giang Hành Chu trầm mặc.
Đi trước họ, La Minh ôm lấy Ninh Tuyết, chân cao chân thấp thất thểu bước đi. Gò má Ninh Tuyết mang theo nụ cười điềm tĩnh e lệ, vĩnh viễn đọng lại ở hình dáng đó.
Cô khinh khinh phiêu phiêu, chỉ còn một bọc da.
Cô bị nọc độc người nhện hòa tan.
Thích Văn Duệ nhảy xuống xe, chạy như điên đến trước mặt ba người, muốn chạm vào Ninh Tuyết lại không dám: "Đây, đây là làm sao vậy?"
Thích Văn Duệ không biết làm sao mà nhìn về phía Thích Miên: "Chị, còn có thể cứu chữa đúng không? Còn có thể cứu chữa đúng hay không!"
Thích Miên cầm đao im lặng, cô đã cho Ninh Tuyết ăn ngay một viên tinh hạch, nhưng mà tinh hạch đó không hòa tan, hiện giờ vẫn còn nằm trong miệng.
La Minh nắm chặt tay, trào phúng tự nói: "Chủ kiến cuối cùng của cô ấy thế mà lại dùng ở chỗ này......"
Anh quỳ trên mặt đất, lại khóc lại cười.
Tôn Hồng và Tiền Vĩnh Vĩnh liếc nhau, trong lòng cực kỳ thấp thỏm lo âu, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, từ trên xe nhảy xuống, bước nhanh đi đến chỗ bọn họ đi đến.
"Làm sao vậy?" Mặt Tôn Hồng lộ vẻ bi thương, "Người chết không thể sống lại...... Mong nén bi thương."
Trúc đao đột nhiên nâng lên, lưỡi đao dính đầy máu thây ma xẹt qua trên mặt anh ta một đường dài, cuối cùng dính chặt vào xe.
Tôn Hồng ngừng thở, nhịp tim tăng vọt.
Cô ấy, cô ấy......?
Thích Miên đi về hướng anh ta, giọng cười phá lệ lạnh băng: "Tôn Hồng, anh dám tính kế tôi?"