Thích Miên nắm tay Kim Mộng, đi ra ngoài.
Cô dùng sức hơi mạnh, da Kim Mộng lại quá mềm mại, rất nhanh đã bị nắm thành một vệt đỏ, Kim Mộng đau, hô lên: " Thích Tiểu Miên, đau!"
Bước chân Thích Miên tức khắc ngừng lại, cô quay đầu: "Cô kêu tôi cái gì?"
Ánh mắt của cô không tính là hiền lành, Kim Mộng hơi bị dọa, theo bản năng rụt rụt cổ: "Thích, Thích Tiểu Miên, tôi nghe Dụ Tây đại nhân nói cô tên Thích Miên, xưng hô như vậy... không được sao?"
Kim Mộng gian nan nuốt nước miếng, biểu tình vô cùng bất an.
Thích Miên nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ kia, bỗng nhiên nhẹ nhàng nhếch môi, thần sắc thản nhiên trở lại, ánh mắt sâu kín, thâm thúy nhìn thẳng Kim Mộng.
Kim Mộng cảm giác nụ cười Thích Miên vô cùng nguy hiểm, so với lúc trước càng sâu thẳm, nhưng Kim Mộng lại không nói được không đúng chỗ nào.
Cô quay đầu lại muốn xin giúp đỡ, bỗng nhiên phát hiện những người khác đều đã lui đi vài bước, ngay cả Tần Chiếu trước sau muốn dính sát Thích Miên thấy Thích Miên cười lên thì trong nháy mắt cũng bất tri bất giác lui về một khoảng cách an toàn.
Như con dê nhỏ ngửi được lẩu thịt dê, trước tiên lui cho xa càng tốt.
Hai người ở đại sảnh giằng co, Kim Mộng bất lực nhìn về phía bảo vệ căn cứ Thành Đông xin giúp đỡ, người bảo vệ trộm chạy đi báo Dụ Tây.
Trong lòng Kim Mộng lo sợ nghi hoặc, miễn cưỡng cười: "Cô sao vậy?"
"Bá ——"
Thích Miên dùng đao rút ra khỏi vỏ trả lời.
Trước mắt Kim Mộng chợt lóe qua ánh kim loại, trúc đao trong tay Thích Miên lại lần nữa giơ lên rồi rơi xuống, chỗ lưỡi đao nhỏ máu, từng giọt từng giọt dừng trên mặt tuyết, như từng đóa hoa mai nở rộ.
Máu? Vì sao có máu? Là máu của ai?
Kim Mộng mờ mịt bất lực đứng đó, nhìn tới ánh mắt lạnh lẽo của Thích Miên, thân thể từ trên xuống dưới cũng dần dần như nhuỗm lạnh.
Bỗng cảm thấy được mặt mình đau nhức.
Máu giống như máu trên đao Thích Miên từ từ chảy xuống trên gương mặt Kim Mộng, tới chỗ cằm, hội tụ lại, rơi xuống.
Cô cúi đầu, nhìn thấy áo trắng mình mặc nhanh chóng nhiễm đỏ một khoảng, theo bản năng Kim Mộng giơ tay lên sờ mặt.
"A!!!" Cô hét lớn.
Tiếng thét cuồng loạn chói tai cơ hồ xé rách trời xanh, làm Dụ Tây và mập mạp vừa tiến tới đều khiếp sợ, lại thấy được mấy vết cắt sâu trên mặt Kim Mộng thì càng kinh hãi.
"Đây, đây là sao vậy?" Mập mạp run run rẩy rẩy hỏi, "Gương mặt này, một khuôn mặt như vậy......"
Khuôn mặt như vậy, sao có ai hạ thủ cho được, nói hủy là hủy ngay?
Kim Mộng không phải người căn cứ trung ương đế đô muốn sao?
Dụ Tây cũng sợ ngây người, đối mặt với Thích Miên cầm đao mặt đầy sát khí, hắn nhớ lại Thích Miên vẫn luôn mong chờ Kim Mộng xuất hiện, hắn ngộ ra: "Cô ghen ghét cô ấy cho nên hủy mặt người ta? Phụ nữ các người thật đáng sợ!"
Người căn cứ Thành Đông cũng hiểu được.
Nguyên lai là ghen ghét! Thích Miên sợ hãi một khuôn mặt đẹp như vậy trở lại căn cứ đế đô sẽ hấp dẫn người thống trị.
Người phụ nữ dùng đao này, thật là tình nhân của Lâm Ân?
Phụ nữ đẹp quả nhiên sẽ càng khó xử một phụ nữ đẹp khác.
Ánh mắt người căn cứ Thành Đông càng thêm phức tạp, bọn họ chán ghét nhìn Thích Miên, bình phán lại mỹ nhân cũng sẽ ghen ghét.
Một bên cảm thán gương mặt xinh đẹp đã bị phá hủy, một bên lại vì dị năng Kim Mộng mất đi hiệu lực mà loại tình yêu như si như cuồng trước đây đối với Kim Mộng cũng giảm đi.
Kim Mộng nhận ra ánh mắt cảm thán, tiếc hận từ bốn phía, hai mắt nhắm lại, muốn ngất đi.
Nhưng mà, trước khi bị ngất đi, chuôi đao hủy hoại dung mạo cô lại chống lên eo, làm Kim Mộng không dám nhúc nhích một phân, muốn ngất đi cũng phải tìm hướng cho đúng.
1
Thích Miên nhìn Kim Mộng, cười lạnh: "Đừng diễn, Kim Mộng thật ở nơi nào?"
Mập mạp run lên, cố cười: "Thích, Thích tiểu thư cô đang nói cái gì? Kim Mộng tiểu thư không phải ở trước mặt, vẫn là cô tự tay huỷ hoại......"
Đao Thích Miên trong không trung vẽ thành một đường cong, trong nháy mắt kề sát cổ mập mạp, cô nghiêng đầu: "Xem ra anh hiểu lời tôi nói, là người biết chuyện. Kim Mộng đâu? Bộ dáng cô ấy như thế nào tôi rất rõ, đừng có nói dối, kiên nhẫn của tôi là hữu hạn."
Môi mập mạp mấp máy, còn cường chống muốn nói gì đó, bỗng nhiên một cảm giác nguy hiểm xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn nhạy bén nhận ra lưỡi đao sắc bén còn dính máu thoáng xoay tròn, mũi đao cách động mạch cổ hắn chỉ một tầng da.
Mọi phòng tuyến tan rã, hắn cơ hồ thét thất thanh: "Cô ta ở..."
Dụ Tây nổi điên lên: "Đừng ngậm máu phun người! Cô ghen ghét cô ấy, hủy dung cô ấy, bây giờ lại trả đũa, vu hãm căn cứ Thành Đông chúng tôi không trả người?"
"Có biết xấu hổ hay không! Yêu hận tình thù của căn cứ đế đô các người có liên quan gì đến chúng tôi, tất cả mọi người ở đây đều có mắt, cô làm gì ai nấy cũng đều rõ ràng!"
Trước mắt mập mạp tồi sầm: Mạng tôi tiêu rồi!
Thích Miên lạnh nhạt nhìn khuôn mặt xám như tro tàn của mập mạp, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho Dụ Tây, đảo ngược trúc đao, chuôi đao đánh thật mạnh vào bụng Dụ Tây.
Dụ Tây nháy mắt hộc ra nguyên bữa cơm vừa ăn.
Người căn cứ Thành Đông đồng thời biến sắc, chồm lên muốn động thủ.
Thích Miên bước một bước, lấy chỗ mũi chân làm tâm, từ đó vết rạn nhanh chóng tản ra một vòng, mặt đất tầng tầng nứt ra ngàn vạn khe rãnh thật nhỏ.
Một nửa đám người đang muốn nhào lên bị trọng lực thật lớn đè chặt trên mặt đất, ngã quỳ xuống, toàn bộ dị năng bị áp chế, gian nan lưu động trong cơ thể, cho dù có sử dụng được chút ít nào cũng không khống chế được mà nhào xuống đất.
Ngay cả không khí cũng giống như bị trọng lực thật lớn ảnh hưởng tới, chỗ gần mặt đất đặc lại như chất lỏng, hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn, toàn bộ người căn cứ Thành Đông giống như cá trên cạn, thở d.ốc.
Nơi này chỉ còn người căn cứ đế đô còn đứng thẳng, mà đứng giữa đám người là người con gái mỹ lệ lại lạnh lùng, từng bước từng bước tiến tới.
Giống như xách gà, tay cô nắm Dụ Tây đang khom lưng kêu r.ên, ném về hướng thiếu niên.
Thiếu niên ngốc ngốc tiếp lấy Dụ Tây.
Thích Miên: "Hỏi hắn, căn cứ Thành Đông rốt cuộc chuẩn bị cái gì mà có thể hạn chế Tần Chiếu, là ai dạy bọn họ phương pháp đó."
Ánh mắt Tần Chiếu bốc lửa.
Cô ấy quả nhiên yêu hắn, biết hắn không thể tự mình thẩm vấn nên để thiếu niên giúp hắn cởi bỏ trói buộc!
Tần tiểu dương kiêu ngạo nắm tay.
Thích Miên nhấc mập mạp tới bên người Kim Mộng, Kim Mộng đang quỳ trên mặt đất, run bần bật, Thích Miên không đè thêm trọng lực nhưng Kim Mộng dưới khí thế áp chế cũng đứng không vững.
Đao Thích Miên chống vào mặt Kim Mộng: "Tự mình lột gương mặt này xuống, hay là để tôi giúp cô?"
Kim Mộng khụt khịt, run rẩy vuố.t ve khuôn mặt tràn đầy máu tươi, rất mau đã lột ra mặt nạ, lộ ra gương mặt bên dưới đầy vết xanh tím.
Toàn bộ người ái mộ gương mặt trước kia nhìn thấy khuôn mặt này đều thấy buồn nôn.
"Tôi đã nói, kiên nhẫn của tôi là hữu hạn." Thần sắc Thích Miên nhàn nhạt, "Căn cứ đế đô và căn cứ Thành Đông có thành lập liên minh hay không, tôi không để ý, tôi chỉ chú ý đến người tôi để ý có an toàn hay không, có ở bên người tôi hay không."
"Tôi nói với các người tôi muốn Kim Mộng, không phải muốn các người đem một người giả tới lừa gạt, mà thái độ còn quá giả như vậy. Kim Mộng nếu có thái độ hư vinh, hèn mọn, yếu đuối như vậy thì đã sớm bị các người căn cứ Thành Đông ăn không còn thừa một mẩu."
Cả người mập mạp bị dị năng trọng lực áp chế nằm sát trên mặt đất, run rẩy: "Tôi, chúng tôi không cố ý..."
"Tôi không muốn nghe giải thích." Đạo Thích Miên lại lần nữa đè lên cổ hắn, "Tôi hỏi một lần cuối cùng, Kim Mộng thật ở nơi nào?"
Mập mạp khóc thút thít: "Cô ta, cô ta chạy thoát......"
Người đàn ông cả trăm ký, dưới uy hiếp bị giết khóc đến nước mắt nước mũi choàm ngoàm: "Tháng trước, trước khi Tần Chiếu đại nhân rời căn cứ Thành Đông đi vào hầm ngầm, có ba người xâm nhập nhà của đại nhân, đoạt đi Kim Mộng. Bọn họ giết không ít người, chúng tôi vẫn luôn truy theo nhưng không tìm được, cho đến khi căn cứ đế đô đưa ra thông tin trao đổi Kim Mộng làm con tin."
"Chúng tôi không dám! Không có đại nhân, toàn bộ căn cứ Thành Đông sẽ không chống đỡ được căn cứ đế đô, chúng tôi không dám trêu vào, Lâm Ân, Lâm Ân sẽ không bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ có thể dùng một người thay thế đến đây, chúng tôi tưởng Lâm Ân nghe thấy cô ấy đẹp thì sẽ muốn cô ấy, chúng tôi không biết là ngài..."
Mập mạp gào khóc: "Ngài tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi không phải cố ý."
Thích Miên bắt lấy cổ áo, nhấc người hắn lên: "Ba người xâm nhập? Ba người bộ dáng gì?"
"Thấy không rõ." Mập mạp ô ô khụt khịt, "Tốc độ họ quá nhanh, khi đội bảo vệ phản ứng lại, Kim Mộng đã bị họ mang đi. Chúng tôi chỉ biết trong đó có một phụ nữ, dị năng hệ thực vật, giả trang thành người làm vườn trà trộn vào, mở cửa cho hai người đàn ông, trong đó một người là dị năng hệ kim loại."
Là cô giáo Hàn và Bành Lăng Tân!
Dị năng hệ thực vật của Hàn Dao không có tính công kích, chỉ có tính tương tác với các chủng loại thực vật, thích hợp cho việc gieo trồng. Ở mạt thế, những người tầng lớp cao muốn duy trì nếp sống xa xỉ tất nhiên sẽ không bỏ qua dị năng giả hệ thực vật ưu tú như vậy.
Thích Miên trong lòng đã xác định, dị năng hệ kim loại là Bành Lăng Tân không nghi ngờ gì nữa, có Bành Lăng Tân ở đó, cô không cần lo lắng cho an toàn của Kim Mộng nữa.
Hỏi xong vấn đề mình muốn hỏi, Thích Miên buông tay mập mạp ra. Người đàn ông tìm được đường sống trong chỗ chết, nằm liệt trên mặt đất thở d.ốc, dưới thân truyền ra mùi nước tiểu khó nghe.
Thích Miên nhíu mày, tránh đi hướng khác, nhìn về phía thiếu niên đang thẩm tra Dụ Tây.
Tần Chiếu ngồi một bên, vô cùng tích cực giúp bày mưu tính kế, bao gồm làm như thế nào để làm giữa h.ai ch.ân Dụ Tây phát lạnh, làm như thế nào để hắn tự hận chính mình là đàn ông.
"Thế nào?"
Thích Miên không liếc tới Tần Chiếu một cái, hắn chính là tên quấy rối, e sợ cho thiên hạ không loạn.
Thiếu niên lắc lắc đầu: "Hắn giống như thật sự không biết bọn họ dùng biện pháp gì hạn chế Tần Chiếu, ít nhất cái này họ không nói cho hắn biết."
Tần Chiếu nghe xong, cười trào phúng: "Vu Đại Cường, mày xem, uổng công mày lấy lòng mẹ tao, làm tìn.h nhân cho mẹ tao vui, cuối cùng ngay cả chuyện cơ mật này họ cũng không nói cho mày biết, thuần túy chỉ khiến mày làm tên chạy chân mà thôi."
"À, nói chạy chân còn dễ nghe, thực sự chính là muốn đẩy mày đi, rời xa trung tâm, miễn cho mày quấy rầy bọn họ đi? Mày xem bộ dáng hiện tại của mày, giống như con chó, một con chỉ biết ra sức trên giường, làm một con chó đực."
Dụ Tây nghe xong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngây người nửa ngày không nói ra được lời nào, cuối cùng uyển chuyển bi thương "a" lên một tiếng, té xỉu.
"A này......" Tần Chiếu ra vẻ ngạc nhiên, "Thật là yếu ớt."
Giọng điệu tràn ngập ác ý, hiển nhiên trong lòng chán ghét Dụ Tây cực độ, có lẽ từ lúc bắt đầu đã vô cùng ghê tởm tên tình nhân của mẹ mình.
"Được rồi." Thích Miên nhíu mày, "Đi hỏi tê mập mạp kia, dư lại các ngươi tự xử lý."
Tần Chiếu vội vàng đứng dậy: "Em đi đâu?"
Thích Miên lau khô thanh đao, cắm vào vỏ đao, xách người phụ nữ đang tê liệt trên mặt đất lên.
Người phụ nữ sợ khóc thút thít không ngừng, liên tục cầu xin, Thích Miên lại hoàn toàn không có ý buông cô ta ra.
Thích Miên nói: "Người tôi muốn đổi đã bị tiếp đi, tôi muốn trở về căn cứ đế đô tìm họ, có lẽ trên đường có thể gặp nhau. Các người ở căn cứ Thành Đông tranh đoạt quyền lực không quan hệ gì tới tôi, tôi chỉ là không mừng bọn họ gạt tôi chuyện này."
Ánh mắt Tần Chiếu nhiễm tia ai oán: "Em không thể từ từ sao, chờ anh hỏi ra được cái gì đang làm khó anh, anh sẽ có thể đi theo em."
Thích Miên hơi chựng lại, sau đó đi còn nhanh hơn, ra ngoài.
Tần Chiếu: "............"
Thiếu niên nhìn nhìn Thích Miên, há miệng thở d.ốc như muốn nói gì, cuối cùng vẫn quay lại đi thẩm tra mập mạp. Thích Miên có thể đi, là do ban đầu cô tới là trao đổi Tần Chiếu và Kim Mộng.
Hiện tại đã đưa Tần Chiếu đến, Kim Mộng ở trên đường, Thích Miên xác thật không có lý do gì lưu lại.
Nhưng cậu ta không được, cậu ta có nhiệm vụ, phải ký kết hiệp nghị.
Nhưng ý của Lâm đội trưởng, tốt nhất là nói chuyện hợp tác với người cầm quyền hiện tại của căn cứ Thành Đông, không để Tần Chiếu một lần nữa có cơ hội nắm quyền, nhưng mà chị Thích lại nói đi tìm ra thứ đã hạn chế Tần Chiếu...
Do do dự dự, rối rối rắm rắm đi vài bước về phía mập mạp.
Mập mạp bị dọa ra nước tiểu, quỳ trên mặt đất run bắn: "Tôi nói, tôi nói hết! Là căn cứ trưởng Diệp đại nhân, cho chúng tôi......"
Vừa dứt lời, bỗng nhiên hét thảm một tiếng, cả người run rẩy, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Cả người bị xé rách, không còn hơi thở.
Từ trong miệng bị vỡ, "cạc cạc cạc", một con quạ đen đập cánh bay ra, lông đen phấp phới.