Thích Miên nhíu mày: "Tôi cũng không phải là tình nhân của ai."
"Phi! Làm tình nhân thì ai sẽ thừa nhận!"
Một người mập mạp bên cạnh Dụ Tây điên cuồng túm tay áo hắn ý bảo hắn nên im miệng, rồi cúi người khom lưng xin lỗi: "Xin lỗi, Dụ Tây nói chuyện thẳng thắng, anh ấy không có ác ý..."
"Anh nói cái gì!" Dụ Tây càng quát to, "Anh là người của chúng ta, anh đại biểu cho căn cứ Thành Đông! Bọn họ khinh thường chúng ta, anh còn la liếm đưa mặt lên để người dẫm? Anh không xấu hổ, lão đây còn có!"
Người mập mạp vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, Thích Miên lạnh mắt nhìn Dụ Tây, Dụ Tây bị thái độ hoàn toàn không thèm phản ứng gì của Thích Miên chọc giận: "Không ký! Hiệp nghị này chúng tôi không ký, không xem trọng chúng tôi..."
Mập mạp thất sắc, thiếu điều muốn quỳ, Thích Miên mất đi tâm tình muốn xem diễn: "Kim Mộng đâu?"
Mập mạp đang muốn cười làm lành mở miệng, Dụ Tây đã nhảy vào: "Tôi nói không ký! Người cô cũng đừng nghĩ mang đi! Dù sao anh ta cũng không rời đi nơi này, các người bắt cóc người ở chỗ các người, Lâm Ân từ đầu đã không có ý tốt. Hiện tại còn cho tình nhân tới nhục nhã chúng tôi, cô tính cái thứ gì! Kêu Lâm Ân tự mình tới!"
Thích Miên bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai bọn họ cảm thấy Tần Chiếu đã không đi được, mới làm càn như vậy?
Thích Miên mất kiên nhẫn, cầm đao đang muốn dạy hắn cách làm người, nói chuyện tử tế, phía chân trời đột nhiên tối sầm, một bóng đen xẹt qua không trung, xuyên qua đám người, bóp cổ Dụ Tây đè lên xe.
Tần Chiếu siết chặt cổ hắn, nhu tình như nước nói: "Vu Đại Cường, mày lập lại lần nữa, tình nhân thì tính cái thứ gì."
"Lặp lại lần nữa, để cho tao có lý do giết mày. Lúc mày câu dẫn mẹ tao, sao lại không nghĩ tới chuyện đó?"
Dụ Tây bắt lấy tay Tần Chiếu, đôi mắt trừng đến sắp lồi ra, không biết là bị khiếp sợ hay bị dọa, kêu ô ô a a, bị bóp cổ đến không nói nổi ra một từ.
Mập mạp thét chói tai: "Tần đại nhân mau dừng tay! Hắn sẽ chết!"
Thích Miên bị mấy trò khôi hài liên tiếp này làm cho thái dương nhảy thình thịch, cô duỗi tay xách cổ áo Tần Chiếu: "Nháo cái gì! Căn cứ Thành Đông sao lại phái một tình nhân lại đây, thật là không muốn trao đổi người?"
Mập mạp lập tức hét lên: "Không phải! Chúng tôi mười phần thành ý đến đây, căn cứ Thành Đông vội vàng chờ đợi Tần đại nhân về nhà!"
Tần Chiếu trong tay Thích Miên ngoan giống một con cừu con, tự mình gỡ đi cái còng tay, thối lui về sát bên ngoài cô.
Dụ Tây, cũng có tên Vu Đại Cường, một lần nữa được thở lại, hắn ôm yết hầu thở kịch liệt, hoảng sợ nhìn Tần Chiếu, lại điên cuồng đưa mắt ra hiệu với mập mạp, giống như nghi ngờ cái gì.
Mập mạp cũng hoảng, hắn nhìn thấy Tần Chiếu hành động giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, lúc xông tới bóp cổ Dụ Tây, cả người mập mạp ngốc ra.
Nhưng hắn rõ ràng ổn định hơn so với Dụ Tây, thân thể hèn mọn cơ hồ cong thành 90 độ: "Hai vị đại nhân một đường vất vả, Dụ Tây tính tình hơi nóng nảy chút chứ không có ác ý."
"Chúng ta theo lẽ thường ký kết hiệp nghị được không? Tiểu thư Kim Mộng các ngài muốn tìm cũng đã mang đến đây."
Nghe được Kim Mộng, ánh mắt lãnh đạm của Thích Miên rốt cuộc có dao động.
Mập mạp đã tu luyện thành nhân tinh, bản lĩnh xem mặt đoán ý là hạng nhất, nói lấy lòng: "Ngài nghỉ ngơi trước, tàu xe mệt nhọc vất vả, chúng tôi sẽ để Kim Mộng đi đến chỗ ngài."
Nói tới Kim Mộng, Thích Miên cũng lập tức trở nên dễ nói chuyện: "Được."
Mập mạp khom eo dẫn đường cho Thích Miên, người hai bên chia ra tiến vào hai tòa nhà kề nhau.
Mập mạp mắt thấy Tần Chiếu đi theo căn cứ đế đô, hơi do dự một chút nhưng không ngăn lại.
Bởi vì bị Tần Chiếu bóp cổ, giọng nói Dụ Tây trở nên khàn khàn, giống vịt đực bị bóp cổ: "Không phải nói đồ vật kia......"
Mập mạp khổ mà không nói nên lời, cười khổ: "Đừng nói ở chỗ này. Anh cẩn thận chút đi, anh thật vất vả mới có được công việc béo bở... Chúng ta về trước xem lại vì sao đồ vật kia không có tác dụng."
......
Đoàn người Thích Miên đi vào căn nhà, thiếu niên dẫn người đi kiểm tra an toàn khắp nơi.
Chuyện ký kết hiệp nghị không phải do Thích Miên phụ trách, cô chỉ phụ trách dùng võ lực áp chế đưa Tần Chiếu đến đây, đổi Kim Mộng về.
Thanh đao được đặt bên một chân bàn, Thích Miên người đoàn đàm phán căn cứ đế đô đi ra ngoài, còn mình ở lại trong phòng, chờ Kim Mộng tới.
Cô suy nghĩ sau khi họ ký hiệp nghị xong thì mình có nên mang Kim Mộng rời đi trước hay không.
Chu ca biểu hiện không khỏe, chuyện này cứ khắc mãi trong đầu cô.
Cửa phòng đẩy ra, Thích Miên đứng lên ngay, ở cửa phòng xuất hiện lại không phải Kim Mộng, mà là Tần Chiếu.
Thích Miên kinh ngạc: "Sao anh còn chưa về căn cứ Thành Đông bên kia?"
Không phải đi trao đổi con tin sao?
Đôi mắt ướt dầm dề của Tần Chiếu nhìn cô: "Thì ra em ở đây."
Thích Miên lộ ra "......" biểu tình.
Tần Chiếu đóng cửa lại, tới ngồi xuống gần Thích Miên, ủy khuất: "Miên Miên, anh đau."
Thích Miên theo bản năng lùi ra sau, vừa định nói chuyện, Tần Chiếu đã lộ ra cổ tay áo nhiễm đỏ, từ bàn tay chảy ra đầy máu tươi.
Mùi máu ập vào mặt, trên mặt bàn lưu lại dấu bàn tay máu.
Hắn kéo tay áo lên, lộ ra làn da nguyên bản trắng nõn hiện giờ rậm rạp điểm máu, từng giọt từng giọt tụ lại rồi hội tụ thành từng dòng máu chảy xuống.
Thấy Thích Miên chú ý, giọng hắn vừa ra vẻ đáng thương lại đầy nhảy nhót: "Họ thật hư, không biết hạn chế gì cả, anh đụng tới một cái là thật đau. Chỗ này không tốt, em dẫn anh đi, được không?"
Thích Miên tức khắc hiểu được cái này chính là "thủ đoạn của căn cứ Thành Đông" mà Lâm Ân nói tới, cô dời mắt đi, phát hiện ống tay áo hắn từ trong ra ngoài đều đã sũng máu, im lặng một lát, nghiêm túc: "Như vậy khá tốt, anh cũng nên về nhà."
Tần Chiếu: "......"
Đôi mắt Tần Chiếu lại ướt át thêm, giọng nói càng khổ sở thêm: "Em không cần anh sao? Em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh, anh sẽ không phản kháng, bởi vì đó là em."
Hắn cúi đầu, muốn nắm tay Thích Miên, Thích Miên né thật nhanh, giơ hai tay lên tỏ vẻ mình không đụng vào hắn: "Tôi là người có gia đình!"
Bộ dáng muốn khóc mà không khóc ra, Tần Chiếu nghiêng người về phía trước: "Anh không ngại trở thành tình..."
"Không không không, tôi để ý." Thích Miên lui một bước, lại lui thêm một bước, "Về sau trở lại căn cứ Thành Đông, anh cải tạo lại cho tốt đi."
Tần Chiếu: "......"
Thích Miên nhấc đao lên: "Anh thích ở phòng này thì để cho anh, nghỉ ngơi đi, tôi đi đón người."
Tần Chiếu: "............"
Vừa rồi hắn nhào tới quá mạnh nên bị té nhào lên trên sô pha, thấy Thích Miên rời đi, đóng cửa phòng lại, sắc mặt lập tức âm lãnh, trong mắt mang đầy ghen ghét.
Đứng dậy đứng trước gương, hắn nhìn mình, từ từ cởi áo khoác, áo sơ mi ném xuống đất. Trong gương hiện ra nửa người trên tinh tráng, da thịt tr.ần trụi đầy điểm máu.
1
Hắn nhìn tay phải, vừa rồi mới hành động mạnh một chút mà xuất hiện vết thương nghiêm trọng như thế.
"Lâm Ân......" Một quyền đập nát tấm gương, hắn lại nghĩ tới Thích Miên, tới người đàn ông trước sau đứng cạnh cô, ánh mắt trở nên mê ly, "Không sao nha."
"Hắn muốn giết càng không phải anh... Sớm hay muộn, sớm hay muộn, anh sẽ là vầng thái dương độc nhất vô nhị của em."
......
Thích Miên đi ra cửa phòng, nhẹ nhàng thở ra.
Căn cứ Thành Đông hiển nhiên nắm giữ được vũ khí đặc biệt gì đó có thể dùng đối với Tần Chiếu, đây cũng là thứ cho họ tự tin đi đoạt quyền.
Chỉ không biết họ làm thế nào làm được, là chỉ đối phó với đặc dị của Tần Chiếu, hay là có thể ảnh hưởng đến những dị năng giả khác...
Đời trước ở căn cứ Thành Đông chưa từng nghe nói qua có đám người như vậy.
Thích Miên vác đao đi ra ngoài, vừa mới đi đến phòng khách, thấy được một đám nhân viên căn cứ đế đô đang nhìn chằm chằm vườn hoa nhỏ, toàn bộ lộ ra thần sắc đầy si mê.
Thích Miên nhìn theo, tuy rằng đã đoán trước nhưng tim vẫn đập loạn.
Trong vườn hoa nhỏ, Kim Mộng đang cẩn thận lựa hoa, toàn thân váy trắng, ánh mặt trời chiếu phủ lên toàn thân, mang đến cảm giác mỹ miều, thánh khiết như thiên sứ.
Cô đứng lên, tựa hồ là mệt mỏi, chậm rãi duỗi người.
Cổ thiên nga, vai xuôi, cánh tay thon dài vén mái tóc lên, mỗi động tác giống như thước phim quay chậm, dưới ánh nắng phản chiếu vô cùng mỹ lệ.
"Đẹp quá..."
"Con mẹ nó cmn cmn...... Người có văn hóa sẽ ngâm vài câu thơ, tôi loại người không văn hóa cũng chỉ biết cmn..."
"Trên thế giới sao có người đẹp như vậy?"
Thích Miên bật cười.
Dị năng Kim Mộng là không thể khống chế, bản thân cô đã đẹp, lại có dị năng thêm vào làm cho dung nhan càng có thêm nhân tố mê hoặc tinh thần, nên lại càng khó khắc chế hào quang toát ra từ dung mạo.
Đời trước cô bởi vậy bị hủy dung, gặp phải quá nhiều suy sụp, khi họ đuổi tới nơi thì đã muộn, may mắn đời này Kim Mộng còn chưa phải chịu đựng những cực khổ đó.
Thích Miên đang muốn đẩy cửa ra ngoài, Kim Mộng ngẩng lên, nhìn thấy người ở bốn phía như bị sắc đẹp mình hớp hồn, Kim Mộng như vô cùng vui vẻ ngẩng cao đầu, thần sắc kiêu ngạo.
Cô lại nhìn thấy Thích Miên đứng giữa đám người, lập tức nở nụ cười, ánh mắt nóng bỏng, giống như sợ Thích Miên đợi lâu, Kim Mộng vội vàng giơ đóa hoa cầm trên tay, chạy tới.
Thích Miên chựng lại, rồi tiếp tục bước ra ngoài.
Kim Mộng đã chạy đến bên người, mang đến một làn gió thơm.
Lựa chọn kỹ càng trong đám hoa, bó thành một đóa, đưa cho Thích Miên, ôn nhu: "Tôi thấy hoa trong vườn nở thật nhiều, nghĩ rằng cô sẽ thích nên hái không ít, nếu cô còn muốn nhiều hơn, tôi sẽ đi hái."
Thích Miên tiếp nhận hoa: "Cô quen tôi?"
Kim Mộng ngẩn ra một chút, giống như nghe Thích Miên nói gì đó thật buồn cười, mày cong lên: "Cô là bạn của Bành Lăng Tân phải không? Họ nói căn cứ đế đô đề tên tôi muốn trao đổi, tôi đã nghĩ ngay đó là anh ấy."
"Như vậy." Thích Miên lắc lắc bó hoa trong tay, thở dài, "Đáng tiếc bạn trai cô không ở đây, bằng không cô sẽ càng vui vẻ?"
Kim Mộng rõ ràng nhảy nhót lên, sắc mặt đỏ bừng: "Anh ấy chưa thổ lộ, còn không phải bạn trai."
Thích Miên "à" một tiếng.
Đời trước khoảng thời gian này, xác thật Bành Lăng Tân còn chưa chính thức thổ lộ với Kim Mộng.
Kim Mộng là người vô cùng chú trọng hình thức, bọn họ sau khi đào vong chung mới xác nhận quan hệ.
Kim Mộng thân thiết ôm lấy cánh tay Thích Miên: "Chúng ta vào đi thôi. Buổi chiều ký kết liên minh hiệp nghị xong là chúng ta có thể đi về."
Thích Miên nhìn Kim Mộng ôm tay mình, ánh mắt càng sâu.
Hai người dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người đi về hướng căn nhà, Tần Chiếu đã đổi quần áo, vết máu có lẽ đã bị dị năng hệ nguyệt làm biến mất.
Thích Miên cảm giác người bên cạnh cương lên một chút, Kim Mộng tựa hồ hơi sợ Tần Chiếu, cố làm mình thả lỏng lại.
Cánh tay ôm Thích Miên bị thu hồi lại, đôi tay nắm lại để trước bụng, làm một lễ nghi rất đúng tiêu chuẩn, mang theo ý lấy lòng: "Đại nhân Tần Chiếu, chào buổi trưa."
Tay Thích Miên nắm chặt bó hoa.
Tần Chiếu thần sắc lãnh đạm, nhìn cũng không nhìn Kim Mộng một cái, hắn nhìn thấy Thích Miên, nhiệt tình muốn tiến nhanh tới.
Thích Miên làm động tác thủ thế kêu hắn dừng: "Tôi đã nhận được người, cho nên định đi ngay bây giờ."
"Vậy anh đây......" Tần Chiếu ủy khuất.
Thích Miên lộ ra nụ cười vô tội: "Anh là tiểu dương (dê nhỏ) phải không, dê nhỏ dùng xong thì đương nhiên nên quăng đi, không phải sao?"
* Tiểu dương = dê nhỏ, cũng là "mặt trời nhỏ" mà Tần Chiếu tự xưng với Thích Miên.
2
Tần Chiếu: "......"