Lâm Ân giải thích: "Tần Chiếu xác thật rất mạnh, nhưng hắn vẫn tin tưởng mẹ mình quá mức, hay nói chính xác hơn là xem nhẹ quá mức. Mẹ hắn có lẽ không có năng lực gì, chỉ là một con rối có thể làm tiên đoán tượng trưng linh tinh, hắn lại không chịu nổi mẹ hắn có tình nhân, mà không chỉ một người..."
Thích Miên ngây người ra, nghĩ lại, nếu không phải Tần Chiếu tin tưởng tiên đoán của mẹ mình quá mức, hắn sẽ không tự mình mang đội đi xuống dưới, cuối cùng bị nhốt bên dưới lâu như vậy.
Căn cứ Thành Đông bố trí bao nhiêu người làm chuyện này rốt cuộc không được gì, xác thật không thể nào nói nổi.
Lâm Ân: "Trong khoảng thời gian Tần Chiếu rời đi, cầm quyền căn cứ Thành Đông đã thay đổi, tình nhân lớn của mẹ hắn lên nắm quyền, tình nhân thứ hai phụ trợ, còn có rất nhiều thân mật giúp đỡ, mang mẹ hắn từ viện điều dưỡng ra."
Lâm Ân: "Nhưng mà, có lẽ ban đầu họ không định nháo ra ngoài, chỉ muốn làm Tần Chiếu trọng thương mà giảm ảnh hưởng của hắn đi. Kết quả là..."
Lâm Ân nhìn Thích Miên vài lần, lại nhìn thêm mấy lần, giọng đầy ý vị phức tạp: "Kết quả dưới kia cô thọc hắn thành như vậy, hắn trở thành tù binh, bọn họ lại nắm giữ biện pháp khống chế Tần Chiếu, làm tình thế trở nên như hiện tại."
1
Thích Miên: "......" Hoắc. Lại có quan hệ tới cô?!?
"Kỳ thật khi Tần Chiếu không đồng ý trở về, tôi cảm thấy hắn đã biết căn cứ Thành Đông không còn là của hắn, hay ít nhất biết được đã xuất hiện chuyện vượt qua sự khống chế của hắn."
Lâm Ân lộ ra vẻ nhẹ nhõm: "Nhưng mà đối với cô lại có một tin tốt."
"Tin tốt gì?" Thích Miên phản ứng không thay đổi gì nhiều.
"Chuyện mẹ Tần Chiếu tiên đoán về dị chủng vương tương lai, cũng chính là có liên quan đến hình thái dị năng của Hành Chu, ngoại trừ người phụ trách các căn cứ lớn biết được tin này, cũng chỉ có đám người cấp cao ở đó biết thôi."
Hắn tiếp tục nói, "Đương nhiên, tôi không đề nghị Hành Chu và cô cùng đi căn cứ Thành Đông. Dị năng cậu ta tuy rằng có thể ngụy trang, nhưng nếu thật sự gặp nguy hiểm, ngụy trang khẳng định sẽ không phát huy ra được toàn bộ thật lực, nếu bị người căn cứ Thành Đông biết sẽ rất nguy hiểm."
"Anh kỳ vọng tôi đáp ứng yêu cầu của họ đưa Tần Chiếu đi Thành Đông?"
1
Thích Miên không trả lời hắn kiến nghị về Giang Hành Chu, trực tiếp nhảy qua vấn đề này.
"Tôi cho rằng thế lực căn cứ đế đô rất mạnh sẽ không đáp ứng điều kiện như vậy. Rốt cuộc chúng ta là bên có ưu thế khi đàm phán, và là tôi giúp các người bắt sống Tần Chiếu."
Lâm Ân hơi cương một chút, chỉ có thể trả lời: "Nếu cô không muốn đi, chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách mang vị Kim tiểu thư kia trở về. Chỉ là dị năng Tần Chiếu quá mạnh, chúng tôi hy vọng tận lực lựa chọn biện pháp có tổn thất thấp nhất."
Hắn cường điệu: "Đương nhiên, có đi hay không, cuối cùng vẫn là do cô quyết định. Hứa hẹn của tôi về Kim tiểu thư sẽ không thay đổi."
Thích Miên bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, cười nhạt: "Tôi nói đùa thôi, làm căn cứ trưởng không dễ dàng. Kim Mộng trong tay ai tôi cũng không yên tâm, khẳng định chính mình sẽ đi tiếp trở về. Có thời gian chính xác khi nào xuất phát không?"
Lâm Ân bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra: "Căn cứ Thành Đông bên kia muốn Tần Chiếu gấp rút quay về, cho nên an bài xe ngày mai đi."
Thích Miên nhíu nhíu mày.
Lâm Ân vội nói: "Tôi biết thời gian quá gấp rút, nhưng nếu Tần Chiếu trong vòng ba ngày không quay về, thủ vệ căn cứ Thành Đông sẽ không giữ được thành —— rốt cuộc, rất nhiều người tiếp nhận ảnh hưởng từ dị năng nhật nguyệt."
Thích Miên nghĩ đến dị năng nhật nguyệt của Tần Chiếu, cùng với những dị năng giả cấp dưới của hắn ở dưới tầng ngầm kia, dựa theo tính cách của Tần Chiếu, tất nhiên đám người kia chỉ là một bộ phận nhỏ.
Hắn trời sinh là một tên cuồng khống chế, chuyện muốn cấp dưới không có hắn thì cũng không thế nào duy trì dị năng, thậm chí không thể tồn tại cũng không phải là không có.
Cô không nhiều lời, gật đầu đồng ý.
Lâm Ân buông được tảng đá lớn trong lòng, khuôn mặt tái nhợt lần nữa lại xuất hiện nụ cười.
Anh ta lại cho Thích Miên biết tình hình cụ thể cho ngày hôm sau, hai người đồng ý xong mọi chi tiết, Lâm Ân đưa Thích Miên ra ngoài.
Có thể là do ở trong nhà quá lâu, chẳng sợ hôm nay thời tiết đẹp, trong nhà vẫn luôn mang theo khí lạnh.
Giờ phút này vừa ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời trực tiếp chiếu lên người, mới chân chính có cảm giác ấm áp.
Lâm Ân đang muốn nói gì đó, tầng cao nhất bỗng nhiên như bị nhấc lên, sắc trời đột nhiên thay đổi, một đôi nhật nguyệt từ từ dâng lên, như muốn đem hết toàn lực tránh khỏi trói buộc.
Ngay sau đó lại lập tức ảm đạm xuống, giống như bóng đèn hư lập lòe vài cái rồi hoàn toàn biến mất.
Thích Miên: "......? Tần Chiếu ở trên kia?"
Lâm Ân bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy. Dị năng của hắn thật đặc thù, chỉ có tôi hơi áp chế được một chút, cho nên chỉ có thể để hắn ở gần tôi."
"Hắn lúc trước đều rất an tĩnh, có thể là...... Ở trên lầu nhìn thấy cô đã đến nên kích động."
Giọng nói mang theo chút chế nhạo, "Cô có muốn quay trở lại, đi lên nhìn hắn một cái?"
1
Thích Miên: "......"
"Không, không cần, thật cũng không cần." Thích Miên rất bình tĩnh, "Kích động đối với thân thể không tốt, tiêm cho hắn liều an thần đi."
Lâm Ân cười khẽ ra tiếng.
Mái tóc màu bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như sương tuyết vào đông.
Màu bạc lấp lánh làm anh ta nhìn vô cùng thánh khiết.
Lâm Ân quay đầu nhìn tòa nhà, biểu tình chăm chú vô cùng ôn nhu, thậm chí còn có thể nói vô cùng lưu luyến: "Thích Miên, tôi có một thỉnh cầu."
Thích Miên giơ tay: "Anh nói đi."
"Đế đô đã chia xẻ lâu lắm rồi."
Ánh mắt anh ta rời khỏi tòa nhà, nhìn thẳng vào Thích Miên: "Căn cứ Thành Nam xem như đã mất, lúc trước căn cứ trưởng căn cứ Thành Tây có xuất hiện và đưa tin tỏ vẻ hy vọng xác nhập, Thành Tây tài nguyên thiếu thốn, đã tới mức không thể chống đỡ tiếp nữa."
Thích Miên lần đầu tiên nghe được hắn nói đến căn cứ Thành Tây, vị căn cứ trưởng ở đó vẫn chưa bao giờ lộ mặt.
Nhưng cô thật ra có nghe đồn đó là người thích hưởng lạc, cố tình tình huống vật tư và dị chủng đều vô cùng nghiêm trọng, từ lúc sau mạt thế có người không ngừng thoát đi, chuyển hướng đầu nhập căn cứ đế đô, căn cứ này tồn tại đến bây giờ có thể nói là kỳ tích.
Thích Miên có nghe thiếu niên phun tào qua, hiện tại tình hình căn cứ Thành Tây đều là dưa nứt táo vẹo.
Dân chúng đói khát, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng kém, dị năng giả cứ sau mỗi đợt dị chủng đánh vào bị hao tổn đến hầu như không còn gì.
Bọn họ xác nhập lại đây trên thực tế là dùng tài nguyên căn cứ đế đô đi nuôi căn cứ Thành Tây, thiếu niên căm giận đối phương lợi dụng lòng tốt của Lâm Ân, buộc Lâm Ân đồng ý vô điều kiện.
Lâm Ân im lặng một lát, cuối cùng nói ra mục đích chân thật: "Căn cứ Thành Đông đã đáp ứng đàm phán liên minh, đây là chuyện nếu Tần Chiếu ở đó sẽ không có khả năng thực hiện."
Thích Miên nghe hiểu hắn nói.
Lâm Ân thoáng rũ xuống mí mắt: "Đừng làm Tần Chiếu một lần nữa nắm giữ căn cứ Thành Đông. Có lẽ mẹ hắn có cuộc sống đời tư không sáng rọi, hiện tại người cầm quyền có thân phận chỉ là tình nhân, nhưng đối với dân chúng mà nói, bọn họ là tốt nhất."
Trong ánh mắt của hắn tất cả đều là chờ mong cùng chân thành chờ đợi.
Trong đầu Thích Miên trong nháy mắt cuồn cuộn lên vô số hình ảnh, sắc mặt hắn tái nhợt, bộ dáng dốc hết sức lực, vì mọi người một đêm đầu bạc, cô giống như có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, vô cùng chân thành, làm người không tự chủ được mà tin tưởng, đi theo.
Cơ hồ như chìm vào suy nghĩ của hắn, trong đầu Thích Miên đột nhiên nhớ lại một hình ảnh chớp nhoáng trong ký ức của hắn lúc ở sông máu, hình ảnh bím tóc nhỏ sau đầu nhảy lúc lắc.
Đồng tử Thích Miên một lần nữa trong trẻo trở lại, cô nhìn hắn hồi lâu, hơi gật đầu: "Tôi đã biết."
Thích Miên được thiếu niên đưa về chung cư.
Lúc gần đi, thiếu niên mắt trông mong nhìn về phía trong phòng.
Thích Miên ra tiếng: "Có cái gì muốn nói thì nói đi."
Thiếu niên ngượng ngùng mà gãi gãi tóc: "Là như vầy, vị kia ở bệnh viện vừa rồi lại náo loạn, lần này anh ta lặng lẽ rút đi ống ăn qua đường mũi, thiếu chút nữa......"
Thiếu niên thử nói: "Tôi biết ngày mai chị sẽ đi căn cứ Thành Đông, không có nhiều thời gian. Nhưng mà không thể... cùng người yêu của chị đi thăm một chút, cũng đáp ứng nguyện vọng anh ta, có được không? Chúng tôi thật không thể để anh ta xảy ra chuyện."
Thích Miên: "......"
1
Thích Miên lạnh mặt: "Tự thương tổn mình như vậy không tốt, tiêm cho anh ta một mũi an thần đi."
Thiếu niên có chút thất vọng.
Ánh mắt Thích Miên đầy cảnh cáo: "Nếu cậu dám nói bậy trước mặt Chu ca, tôi sẽ giết cậu."
Thiếu niên chựng lại, ấp úng gật đầu.
Đóng cửa lại, Thích Miên đặt trúc đao xuống, dì La cầm cái muỗng rón rén đi từ phòng bếp ra, chỉ chỉ ban công, nói thật nhỏ: "Cậu ấy phơi nắng."
Thích Miên trong lòng mềm xuống, bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều, cô đẩy cửa, đi đến ban công.
La Minh cũng ở ban công, nhìn thấy Thích Miên, đi ra thật cẩn thận, thì thào: "Ngủ rồi."
Thích Miên gật đầu, thay đổi vị trí với La Minh.
Trên ban công bò đầy dây leo xanh biếc.
Thích Miên nhận ra đây không phải màu sắc dây leo của Giang Hành Chu, có lẽ La Minh cảm thấy dị năng hệ mộc của Giang Hành Chu quá cực đoan cho nên dùng dây leo của mình, xanh biếc, tràn ngập sức sống, làm cho Giang Hành Chu một cái võng nho nhỏ.
Thích Miên ngồi trên ghế làm bằng dây leo, vừa ngồi không lâu, Giang Hành Chu đã tỉnh.
Vì chờ cô, anh hiển nhiên ngủ cũng không sâu, Giang Hành Chu duỗi tay ra nắm chặt lấy tay Thích Miên, giọng khàn khàn, hơi mang ý cười: "Anh biết là La Minh sẽ không nói cho anh biết em đã về."
Thích Miên bật cười, theo sức kéo mà ngồi vào cạnh anh, người nhẹ nhàng đu đưa theo nhịp võng.
Giang Hành Chu dựa gần, ngón tay búng nhẹ trong không trung, nhánh cây bên người mọc ra mấy bông hoa hồng nhỏ.
Thích Miên phụt cười ra tiếng, nhớ tới những cái khăn tay hồng nhạt trong căn phòng ngầm, bỗng nhiên cảm thấy loại hoa nho nhỏ hồng hồng như vậy nhìn cũng không tệ.
Cô hái hoa xuống, gom thành một đám để trên lòng bàn tay.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người họ, mấy bông hoa hồng nho nhỏ như được nhuộm một vầng sáng, dây leo cũng tẩm đầy màu xanh mát rượi làm tâm tình con người cũng trở nên sung sướng.
Khó có được thời gian ôn hòa như vậy.
Cơ thể Thích Miên giống như đến giờ khắc này mới được nghỉ ngơi ngắn ngủi, mỗi một tế bào như thả lỏng ra, cô chui vào chăn mềm, nằm sát người Giang Hành Chu.
Ngoài ban công là khung cảnh rộng lớn, Lâm Ân an bài cho họ chung cư tốt nhất trong căn cứ, bên cạnh khu nhà là cảnh núi rừng.
Núi rừng lúc đầu khi mạt thế đến đều bị biến dị, nhưng trải qua cật lực dọn dẹp chỉ giữ lại những loài vô hại cho con người, cộng thêm động thực vật biến dị thật đẹp mắt, làm cho cảnh tượng hoang dã càng mỹ lệ hơn so với trước mạt thế.
Tiếng chim tước kêu giòn giã truyền đến từ xa xa.
Tầm mắt Thích Miên dừng lại trên bàn chỗ ban công.
Nơi đó bày ra mấy bộ phận người máy.
Người máy vốn dĩ còn mấy bộ phận chưa ráp xong, lúc này đều đã gắn vào nhau, là loại được ưa chuộng nhất trước mạt thế, còn được tô màu lên, hoàn chỉnh bày ra nội tâm mềm mại đầy yêu thương của người chế tạo.
Rõ ràng một người đầy vẻ bất cần, không thích bị kềm chế, nhưng khi chơi đùa với những bộ kiện tinh xảo này lại tràn ngập cẩn thận cùng tình yêu vô bờ bến.
Có lẽ trong lòng đầy ý tưởng về đứa con chưa chào đời của mình.
Người máy đặt trên bàn trên ban công, ở giữa họ và khung cảnh bên ngoài.
Thích Miên không biết Giang Hành Chu rốt cuộc là nhìn về cảnh sắc, hay là nhìn chằm chằm vào con người máy.
Giang Hành Chu chớp chớp mắt, siết chặt tay cô thêm một chút: "Anh mơ thấy ông ấy."
Thích Miên biết anh nói tới Giang Thừa.
Giang Hành Chu nói xong câu đó lại chìm vào trầm mặc.
Thích Miên theo bản năng cảm thấy lúc này anh không phải chờ cô trả lời, anh chỉ cần cô làm bạn bên người.
Im lặng thật lâu, Giang Hành Chu lại lần nữa lên tiếng, anh cười nho nhỏ: "Anh gặp ông ấy duy nhất một lần, lại vẫn là trong mơ khi còn nhỏ. Ông ấy ngồi ở đầu giường, trúc đao để bên chân, nói cho anh biết ông ấy đã trở lại."
"Ông ấy bỏ mẹ anh, bỏ anh, lúc anh chưa có ký ức đã biến mất, sau đó mẹ bởi vì ông ấy mà tự hại mình, tự sát, lại lo lắng sau khi bà đi, anh sẽ bị khi dễ nên muốn mang anh đi cùng."
"Thiếu chút nữa anh đã bị mẹ ruột dìm chết đuối, đâm chết, có lẽ anh không nên xuất hiện trên thế giới này, vô số lần anh nghĩ nếu ông trở về thì tốt rồi, mẹ sẽ trở về là mẹ, nhưng ông ấy không trở lại."
"Mọi sở hữu thống khổ anh đã trải qua, đều xuất phát từ ông ấy."
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh càng làm nổi bật đôi môi trắng bệch như giấy.
+
"Nhưngmà, chẳng sợ là như vậy, trong giấc mơ khi anh nhìn thấy được ông, phản ứng đầutiên vẫn là hỏi vô cùng vui vẻ, ba không đi nữa chứ?