Edit: PhLinh – Beta: Hạnh Hạnh
Trong đầm sen truyền đến tiếng côn trùng và ếch nhái kêu, gió đêm thổi qua mang theo hơi mát.
Dưới ánh đèn mờ mờ, bóng hai người chồng lên nhau, nhìn rất thân mật.
Đường Hạnh ngây ngốc đứng đó, cảm nhận nụ hôn của Trình Liễm Nhất.
Hai đôi môi chạm nhau, hơi thở kề nhau, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cả người Đường Hạnh cứng đờ, chỉ thấy môi tê dại, tê dại đến tận lòng.
Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, xúc cảm mềm mại khiến anh lưu luyến quên lối về, hơi thở cũng dần hỗn loạn.
Khi anh nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Đường Hạnh, không khỏi thấp giọng cười, anh rời khỏi môi Đường Hạnh, ghé vào tai cô, “Phải nhớ hít thở.”
Đường Hạnh lập tức tỉnh táo lại, khuôn mặt và tai đều đỏ lên, ở dưới ánh đèn càng thêm mê người.
Cô thẹn thùng, rúc đầu vào lòng Trình Liễm Nhất, rầu rĩ mở miệng: “Sao không nói trước cho em biết.”
Đây là nụ hôn đầu của Đường Hạnh, cô còn chưa kịp phản ứng lại kết thúc mất rồi.
Hai tay Trình Liễm Nhất ôm chặt lấy cô, khẽ cười, “Thích không?”
Đường Hạnh không trả lời, câu hỏi xấu hổ như thế cô không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng Trình Liễm Nhất lại nói tiếp: “Anh thích lắm, anh đợi ngày này lâu lắm rồi.”
Anh từng mơ thấy, còn tưởng tượng môi của cô mềm như thế nào, nhưng chỉ nếm qua mới biết được, tưởng tượng và hiện thực không giống nhau, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao có nhiều người thích ăn thạch rồi.
Đường Hạnh cảm thấy rất ngọt ngào, cô ngẩng đầu nhìn Trình Liễm Nhất, “Có muốn hôn lại cái nữa không?”
Trình Liễm Nhất mím môi cười, “Cầu còn không được.”
Cho đến khi Đường Hạnh thở hồng hộc, không chịu nổi nữa, Trình Liễm Nhất mới buông ra, anh nhìn môi Đường Hạnh còn đỏ hơn đánh son, ánh mắt càng trầm xuống.
“Xem ra em còn phải luyện tập thêm.” Anh sung sướng nở nụ cười.
Đường Hạnh thở hổn hển, có chút buồn bực, rõ ràng mọi người đều ở xuất phát điểm như nhau, sao Trình Liễm Nhất còn thuần thục hơn cô vậy?
“Có phải anh lén luyện tập không, sau thuần thục thế?” Đường Hạnh liếc mắt nhìn anh.
Trình Liễm Nhất mỉm cười, “Ừ, trong mơ, với em.”
Đường Hạnh xấu hổ nhìn anh, “Ý đồ bất lương.”
Trình Liễm Nhất buông cô ra, sau đó nắm tay cô đi về phía trước, “Đúng vậy, cuối cùng cũng có cơ hội rồi.”
Trên đường trở về.
“Nhất Nhất.”
“Hửm?”
“Em thích anh.”
“Anh cũng thích em.”
***
Ngày hôm sau, trên con đường chính ở sân trường, nhiều câu lạc bộ bắt đầu chiêu mộ người mới, náo nhiệt hệt như bách đoàn đại chiến.
Bốn người Đường Hạnh tay trong tay đi dạo khắp nơi, nhân tiện nhận được một xấp tờ rơi.
Đường Hạnh và ba người còn lại chào hỏi xong, cô lập tức đi báo danh câu lạc bộ Báo tường rồi điền một bản lý lịch đơn giản.
Đàn chị ngồi đó thấy cô là sinh viên khoa Báo chí, dịu dàng cười, “Đàn em ở khoa Báo chí à, chị cũng thế, chị học trước em một khóa.”
“Chào đàn chị.” Đường Hạnh khéo léo chào.
“Nhớ ghi số điện thoại vào, khi nào sẽ thông báo thời gian phỏng vấn.” Đàn chị tỉ mỉ dặn dò.
“Chị ơi, phỏng vấn Báo tường khó không ạ?” Đường Hạnh lo lắng hỏi, vì trước cô đã có rất nhiều người nộp sơ yếu lý lịch, cạnh tranh rất lớn.
“Phỏng vấn hai vòng, vòng một thi viết, phỏng vấn cũng ổn, thi viết giống như thi toàn quốc, nội dung liên quan đến Báo chí, em nhớ chuẩn bị kĩ nhé.” Đàn chị kiên nhẫn trả lời.
Đường Hạnh gật đầu, “Em hiểu rồi, cảm ơn chị ạ.”
“Báo tường cũng không chỉ có mỗi chuyên ngành Báo chí đâu, còn nhiều ngành khác nữa, em học Báo chí thì không thể thua bọn họ.” Đàn chị híp mắt cười nói.
“Em sẽ cố gắng.” Đường Hạnh bỗng cảm thấy hết sợ hãi.
Báo danh xong, Đường Hạnh đến nơi biểu diễn của các câu lạc bộ để xem, có khiêu vũ, ca hát, còn có múa lân.
Đường Hạnh nhìn hoa cả mắt, vỗ tay suốt.
Cho đến khi Điền Giai Lệ tìm cô mới thỏa mãn rời đi.
“Bọn tớ đăng kí vài câu lạc bộ, cậu có muốn tham gia không?” Điền Giai Lệ quơ tờ rơi trên tay nói.
Đường Hạnh lắc đầu, “Tớ không có hứng thú với mấy thứ đó, tạm thời không tham gia.”
“Được, bọn mình tìm hai người kia đi, đến giờ ăn trưa rồi.” Điền Giai Lệ không ép buộc, gật đầu.
Lúc ăn cơm, Từ Viên Viên vẫn rất kích động, “Oa, có thể đến Đại học Giang Thành thật tốt quá đi.”
“Nhanh ăn đi, sắp nguội rồi.” Điền Giai Lệ bất lực nhìn cô nàng.
“Nghe nói đài phát thanh chọn nghiêm khắc lắm, không biết có vào được không, tớ phải chuẩn bị hai phương án.” Ngô Mẫn Nhi thở dài nói.
“Chắc chắn có nhiều sinh viên chuyên ngành phát thanh tham gia lắm, ưu thế sẽ giảm đi.” Đường Hạnh phân tích.
“Nếu thật sự không được thì tớ đến chỗ khác.” Ngô Mẫn Nhi cũng không nhụt chí.
“Cố lên.” Điền Giai Lệ nắm chặt tay.
***
Đường Hạnh trở về kí túc xá, dùng điện thoại đăng nhập vào trang cá nhân của sinh viên trên web chính thức của trường, đã có thời khóa biểu rồi.
Cô đếm qua một lượt, không có nhiều tiết lắm, một tuần có hơn… ba mươi tiết thôi, trừ tiếng Anh, tất cả đều là chương trình học liên quan đến Báo chí.
“Hướng dẫn viên gửi tin nhắn rồi, bảo chúng ta đến kí túc xá nam 21 nhận sách, cùng đi nhé.” Điền Giai Lệ nhìn điện thoại nói.
Đường Hạnh chụp lại lịch học, sau đó thoát ra, cô đứng lên nói: “Được, chúng ta đi thôi.
Đường Hạnh ở kí túc xá số 14, cách kí túc xá 21 không xa lắm, chỉ vài phút đi bộ là đến.
Lúc các cô đến, trong lớp có không ít nữ sinh đã đi tới, bọn họ cũng nhanh chóng nhận sách.
Trừ sách vở còn có một vài sách linh tinh như sổ tay, Đường Hạnh ôm vào lòng.
Trên đường về, vì có nhiều sách nên dần thấy hơi nặng.
“Biết vậy đã mang cái túi đến rồi.” Từ Viên Viên th ở dốc nói.
Đường Hạnh cũng rất vất vả, “Hối hận quá hối hận quá.”
Sau khi về kí túc xá, Đường Hạnh sắp xếp sách gọn gàng, sau đó lật xem tin tức.
Cô nghĩ thi viết Báo tường thì xem bản tin có thể sẽ rất có ích.
Vòng sơ khảo là mọi người tự giới thiệu, ở đó có hơn chín mươi người, số lượng này làm cho Đường Hạnh rất sợ hãi.
Hàng năm Báo tường chỉ chọn chín người, đây đúng là lấy mười chọn một.
Mọi người tự giới thiệu, nói ưu điểm của mình, thậm chí còn có vài người biểu diễn tài nghệ.
Đường Hạnh lưu loát nói ra bản nháp đã học thuộc lòng, bên dưới có bốn đàn anh đàn chị, trong đó có ba người thuộc chuyên ngành Báo chí, đây chính là ưu thế của cô.
Vòng sơ khảo loại một nửa, Đường Hạnh pass vòng 1, thời gian vòng hai đã định, Đường Hạnh cũng chính thức bước vào chương trình học tập của đại học.
Tiết thứ nhất là tiết Báo chí đại cương, đây là chương trình học nhập môn của chuyên ngành Báo chí, giáo viên là một nam sĩ nho nhã hơn ba mươi tuổi, nói năng trôi chảy tế nhị nhưng không nhàm chán chút nào.
Đường Hạnh nghe rất chăm chú, cũng nghiêm túc ghi chép tỉ mỉ.
***
Thời gian thi vòng hai vào buổi tối, lúc Đường Hạnh bước vào có một đàn anh và một đàn chị đang lật sơ yếu lý lịch.
Cô tự giới thiệu bản thân, sau đó bị hỏi mấy vấn đề.
Như là em cảm thấy điểm mạnh của em là gì? Nếu lúc em phỏng vấn người khác không phối hợp thì phải làm sao? Làm sao để đào được nhiều thông tin từ người được phỏng vấn hơn?
Mấy vấn đề này Đường Hạnh đã tra mạng, vì có chuẩn bị nên trả lời tương đối dễ dàng.
Câu hỏi cuối cùng là do đàn anh ngồi giữa hỏi, “Em có bạn trai chưa?”
Đường Hạnh sửng sốt, không ngờ lại có câu hỏi này, cô nghiêm túc trả lời: “Có rồi.”
“Ở trường mình à?”
“Vâng.”
“Nếu thứ bảy anh kêu em đi phỏng vấn, nhưng bạn trai em lại tìm em hẹn hò, thì em sẽ làm gì?” Đàn anh đầy thích thú cười nói.
Đường Hạnh không hề nghĩ ngợi trả lời: “Tất nhiên là đi phỏng vấn.”
“Không sợ bạn trai giận à?”
“Anh ấy sẽ hiểu cho em.” Đường Hạnh thấy Trình Liễm Nhất không phải người dễ giận như vậy, “Nếu có tức giận, dỗ chút là được.”
“Được, nếu qua vòng hai, bọn anh sẽ gửi tin nhắn thông báo cho em thời gian thi viết, em đi được rồi.” Đàn anh gật đầu với Đường Hạnh.
“Em cảm ơn ạ.” Đường Hạnh đứng lên nói cảm ơn, sau đó mở cửa đi ra.
Cô thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chỉ chờ thi viết thôi.
Quả nhiên cô đã đến ải thi viết.
Nội dung của thi viết là về tin tức, lấy việc câu lạc bộ tuyển người làm chủ đề, khoảng 400 chữ.
Mảng tin tức không quá khó với sinh viên chuyên ngành Báo chí, nhưng mọi người đều là tân sinh, không có nền móng nên hơi khó khăn.
Dù sao Đường Hạnh cũng đã đọc trước một vài tin, lại có phần giới thiệu hướng dẫn cách viết, cô viết một ít rồi đi nộp.
***
Thứ bảy, Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất cùng ăn trưa, hôm nay là ngày Báo tường thông báo danh sách thành viên trúng tuyển, cô không ngừng xem điện thoại, trong lòng lo lắng không yên.
“Nhất Nhất, em sẽ không thất bại chứ.” Đường Hạnh nhìn điện thoại nhiều lần, nhụt chí nói.
Động tác Trình Liễm Nhất hơi ngừng lại, an ủi cô, “Nghe em nói về ba lần sát hạch, biểu hiện của em cũng không tệ lắm, sẽ không bị loại đâu.”
“Chắc thế!” Đường Hạnh hơi hài lòng.
Trình Liễm Nhất mím môi cười, “Ừm, mau ăn cơm đi.”
Đường Hạnh gật đầu, lập tức chuyên tâm ăn cơm.
Sau khi ăn xong, hai người vừa rời khỏi nhà ăn, điện thoại của Đường Hạnh bỗng vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Cô vội mở ra xem, là Báo tường thông báo tối thứ tư tuần sau đến họp, điều này có nghĩ là cô qua rồi.
“Nhất Nhất, em qua rồi này!” Đường Hạnh đưa điện thoại đến trước mặt Trình Liễm Nhất, vui vẻ nói với anh.
Trình Liễm Nhất nhìn thoáng qua, cười nói: “Chúc mừng em.”
“Em cũng coi như là một nửa ký giả rồi, có thể phỏng vấn rồi đăng lên báo đấy.” Đường Hạnh cầm điện thoại, vừa nghĩ đến hình ảnh đó đã vui vẻ muốn xoay vòng, “Nhất Nhất, sau này em có thể phỏng vấn anh không?”
“Anh có gì đâu mà phỏng vấn.” Trình Liễm Nhất không nhịn được cười.
Đường Hạnh cau mày suy nghĩ, “Vậy đợi em học chụp ảnh, anh làm người mẫu cho em nhé!”
“Em muốn thế nào cũng được.” Trình Liễm Nhất không thể làm gì cô, đành đáp ứng.
Đường Hạnh thấy anh bằng lòng, càng nghĩ càng thấy vui, “Áo blouse của anh đâu? Đã phát chưa?”
“Em định làm gì?” Trình Liễm Nhất không khỏi nhướng mày.
“Tất nhiên là xem anh mặc áo blouse trắng rồi, chắc chắn là rất đẹp trai.” Đường Hạnh khen, “Em muốn chụp cho dì Lâm xem.”
Trình Liễm Nhất nắm tay cô, bên môi treo nụ cười bất đắc dĩ, “Được, lần sau mặc cho em xem.”.