Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng


Cửa hàng nội y rất ít khách, Giang La nhìn đủ loại nội y của phụ nữ được treo trên giá rồi lại liếc nhìn Kỳ Thịnh bên cạnh mình đang vô cùng chuyên chú so sánh kích cỡ nội y, không khỏi lâm vào nỗi khó hiểu sâu sắc.
 
Cô thật sự phải nhờ Kỳ Thịnh chọn nội y cho mình sao?
 
Nữ nhân viên bán hàng tất nhiên đã từng thấy không ít chàng trai đi dạo phố cùng bạn gái, đã quá quen với cảnh tượng này. Cô ấy cười hỏi Kỳ Thịnh: “Quý khách có thích mẫu nào không?”

 
Kỳ Thịnh tiện tay xách một bộ nội y có ren màu trắng xinh đẹp: “Tôi thích mẫu này.”
 
“Vậy thì để tôi lấy xuống cho bạn gái của quý khách mặc thử.”
 
“Không cần.” Kỳ Thịnh xoa đầu Giang La: “Cô ấy có sở thích của riêng mình, có phải mặc cho tôi ngắm đâu.”
 
“Nhưng anh không phải là bạn trai của cô ấy sao?”
 
“Chẳng giấu gì chị, tôi là ba của cô ấy.”
 
“Ơ…” Ánh mắt nhân viên bán hàng hoảng sợ: “Trông anh thật sự… rất trẻ tuổi.”
 
“Cảm ơn, chị đi làm việc khác đi, chờ cô ấy chọn xong sẽ gọi chị.” Kỳ Thịnh rõ ràng hơi phiền chán nữ nhân viên bán hàng này.
 

Giang La cũng thấy cô nhân viên này rất phiền, khi hai người vừa bước vào cửa hàng thì cô nhân viên này đã dán mắt vào người Kỳ Thịnh, cứ như thể người muốn mua nội y là Kỳ Thịnh không bằng, hoàn toàn xem nhẹ khách hàng thật sự là cô đây.
 
“Vâng, vậy thì hai người cứ chọn thoải mái.” Dứt lời, chị gái bán hàng lập tức đi đến trước cửa tiếp đón một cặp đôi khác.
 
Giang La trừng Kỳ Thịnh một phát: “Cậu nói xằng bậy gì thế hả? Ai là ba cậu?”
 
“Cậu là ba tôi.”
 
“Ha ha ha ha ha ha, bị lừa rồi kìa!” Giang La nhón chân vỗ đầu Kỳ Thịnh, đắc ý nói: “Đồ ngốc đồ ngốc!”
 
Khóe miệng Kỳ Thịnh nhếch lên, đáy mắt đong đầy ý cười rạng rỡ.
 
Rõ ràng, anh chỉ muốn trêu ghẹo để cô vui vẻ mà thôi.
 
“Thế cậu đã chọn nửa tiếng đồng hồ rối, rốt cuộc đã chọn được chưa?” Anh hỏi.
 
“Để tôi xem một lát nữa đã.”
 
Kỳ Thịnh đi theo bên cạnh cô, tay phải đút túi tuần, tay trái tùy tiện chọn mấy mẫu nội y quơ trước ngực cô, cảm thấy không được nên lại lắc đầu, sang khu vực khác lựa chọn, quả thật còn dụng tâm hơn bạn thân con gái nhiều.
 
Trước kia Giang La mua nội y toàn chọn kiểu dáng như áo tập thể thao có miếng đệm ngực, mặc vừa rộng rãi vừa ép ngực cho nhỏ bớt.
 
Quan trọng hơn nữa là lúc giặt rồi phơi đồ, cho dù phơi kiểu nội y đó trong nhà cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ. Dù sao thì trong nhà chỉ có mình cô và ba chung sống cùng nhau mà thôi.
 

Trong suy nghĩ của cô, loại đồ lót chân chính này chỉ dành riêng cho phụ nữ trưởng thành, cô vẫn còn nhỏ, cùng lắm chỉ nên mặc nội y kiểu thể thao mà thôi.
 
Điều này dẫn đến vùng ngực của cô cứ bị trề xuống. Cô lại không để bụng chuyện này, cảm thấy chỉ cần thoải mái là được.
 
Tuy nhiên sự thay đổi của Giang La lại bị Kỳ Thịnh chú ý đến. Rõ ràng kích cỡ nội y của cô nhóc này không chính xác, cố tình ép nhỏ bộ ng/ực nhưng làm như vậy… chắc chắn sẽ gây hại cho thân thể, vòng 1 sẽ bị chảy xệ, sau này sẽ trông xấu xí hơn.
 
Chuyện này vốn không nên đến lượt Kỳ Thịnh nhắc nhở nhưng Giang La sống chung với ba mình, cô thật sự không hiểu gì về vấn đề sức khỏe giới tính.
 
Ông cha thô kệch của cô lại càng không hiểu bất cứ chuyện gì, ngoại trừ đánh boxing cũng chỉ biết xào mì mà thôi.
 
Kỳ Thịnh cảm thấy đối với cô nàng này, dường như anh phải lo lắng cho cô đủ điều.
 
Trước kia anh không dám nhắc đến bởi vì đây là đề tài nhạy cảm của cô, chỉ cần nhắc đến cô nàng sẽ xù lông ngay tức thì. Thế nhưng lần này… cuối cùng anh nghĩ mình nên mượn cơ hội này để nhắc nhở cô ấy một phen, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải sửa lại “thói quen xấu” của cô ấy.
 
Giang La vẫn có khuynh hướng mua nội y kiểu áo ba lỗ trong sáng giản dị. Nhưng Kỳ Thịnh lại giật chiếc áo lót kiểu áo ba lỗ trong tay cô nhóc, nói không được mặc loại này, sau đó kéo cô đến khu vực áo lót để lựa chọn.
 
Giang La chọn tới chọn lui, cuối cùng cầm một chiếc nội y có ren màu trắng ngây thơ mà lúc nãy Kỳ Thịnh nói thích.
 
“Cậu cảm thấy kiểu này… có hợp với tôi không?” Cô hỏi Kỳ Thịnh.
 
“Cậu thích hả?”
 
“Cậu chọn cái này mà.”
 
“Thì sao?” Kỳ Thịnh nhướn mày, ánh mắt ẩn chứa ý cười trêu chọc: “Cậu định mặc cho tôi ngắm hả?”
 
“Không phải! Tôi chỉ tin tưởng gu thẩm mỹ của cậu thôi!”
 
“Nhưng cái này là cup AB, cậu mặc có vừa không?”
 
“Ưm…”
 
Thiếu niên dùng đôi mắt màu cà phê xinh đẹp quan sát cô một lát, sau đó cầm một chiếc áo lót viền ren màu đen cup DE, đưa cho cô: “Cậu thử mẫu này đi.”
 
Thấy chiếc áo lót phong cách gợi cảm trưởng thành này, Giang La lập tức đỏ mặt: “Có phải là quá trưởng thành không?”
 
“Nữ sinh lớn thì phải có dáng vẻ của nữ sinh lớn.”
 
“Nữ sinh lớn là cái gì? Cậu lấy đâu ra nhiều từ ngữ kỳ quặc thế hả?”
 
“Phát minh riêng cho cậu đấy.”
 
“Cảm ơn, không cần.”
 
Đúng lúc này, chị gái bán hàng đi tới: “Quý khách chọn mẫu này ạ?”
 
“Vâng.”
 
Cô ấy tháo móc treo nội y rồi dẫn Giang La đi vào phòng thử đồ: “Bạn trai của em chọn chiếc này rất hợp với em, em nên mặc số đo này, không thể mặc kích cỡ nhỏ, sẽ ảnh hưởng tới quá trình dậy thì của cơ thể.”
 
“Cậu ấy không phải là bạn trai em.”
 
“Đó là anh trai em hả?”
 
“Cứ cho là thế đi.”
 
Dường như giữa cô và Kỳ Thịnh đã cùng nhau chia sẻ quá nhiều bí mật giữa thiếu nam và thiếu nữ. Ngay cả chính cô cũng không biết vì sao từ nhỏ đến lớn, họ có thể ở bên nhau một cách thân mật và tự nhiên đến thế, chẳng có cảm giác xấu hổ vì khác biệt giới tính chút nào.
 
Có lẽ là vì, Kỳ Thịnh hoàn toàn không coi cô là nữ sinh chăng?
 
Mà chỉ coi như anh em thân thiết.
 
Chắc cô cũng coi cậu ấy như bạn thân con gái thôi nhỉ?
 
Nhưng trên thực tế, Giang La chưa bao giờ coi Kỳ Thịnh là bạn thân con gái.
 
Kỳ Thịnh chính là Kỳ Thịnh, là một người… vô cùng đặc biệt trong cảm nhận của Giang La.
 
Lúc Giang La mặc thử áo ngực, chị gái bán hàng đứng chờ bên ngoài hỏi: “Có cần chị vào phòng giúp em không?”
 
“Không… không cần.” Cô vội vàng nói: “Em tự mặc được.”
 
“Nhất định phải ôm hết vào cup áo nhé, nâng nó lên.”
 
“À… vâng.”
 
Cô nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, nâng cao cằm, ánh mắt bày ra khí thế ngạo thị quần hùng, bễ nghễ thiên hạ.
 
“Phì…” Cô tự chọc cười chính mình.
 
Giang La bước ra từ phòng thay đồ, chị gái bán hàng nhanh chóng nghênh đón: “Wow, trông được lắm đấy, em nhìn mà xem có phải lập tức lộ ra vòng eo không nè? Thật ra dáng người của em rất phổng phao đấy nhé!”
 
Quả thực, Giang La đánh giá ảnh phản chiếu của mình trong gương. Cảm giác đầy đặn này… trước kia cô chưa từng cảm nhận bao giờ, hơn nữa rõ ràng kích cỡ vòng một của cô được nâng thêm không ít, so với hồi trước cứ có cảm giác lỏng lẻo, bây giờ được bộ ng/ực cố định một chỗ tự nhiên có cảm giác an toàn hơn nhiều.
 
Đường cong vòng eo cũng được thể hiện rõ rệt hơn hẳn.
 
Thực ra… Cô đã không còn mập như trước kia. Hồi trước cô hay mặc quần áo oversize che lấp thân thể nên cứ cho người ta cảm giác uể oải ỉu xìu, không có tinh thần.
 
Cô trong gương bây giờ, có lẽ cũng không tệ lắm nhỉ?
 

Lúc này Kỳ Thịnh đang ở bên kia chọn quần l/ót nam cho mình. Nghe thấy Giang La gọi mình, anh lập tức thong thả đi tới.
 
“Cậu thấy thế này có được không?” Cô xoay một vòng trước mặt anh, hỏi anh với vẻ không dám chắc: “Lẽ ra tôi nên mặc một cái váy để thử xem, cậu thấy thế nào?”
 
“Tạm được, mặc váy chắc sẽ đẹp hơn.”
 
Trước mặt Kỳ Thịnh, Giang La chưa bao giờ bối rối vì vóc dáng của mình. Bởi vì bất kể cô mập hay gầy thì trong mắt Kỳ Thịnh đều như nhau, ai bảo anh nhìn cô từ bé đến lớn làm chi.
 
“Đúng là cảm thấy tốt hơn hẳn.” Giang La mỉm cười: “Chỗ đó được ôm gọn lại, cảm giác rất tốt.”
 
Kỳ Thịnh quan sát cô trong gương. Cô đã hoàn toàn thoát khỏi vóc dáng thùng phi của bé Lợn ngày xưa, đã bắt đầu có hình dáng của thiếu nữ, có đường cong vòng eo.
 
Thực ra chỉ cần mặc quần áo phù hợp thì dáng người của cô… có thể gọi là rất đẹp.
 
Không hiểu sao, Kỳ Thịnh lại nảy sinh cảm giác xa lạ đối với cô. Rõ ràng mỗi ngày họ đều ở bên nhau, mỗi ngày anh đều theo dõi cô nàng này lớn lên.
 
Thật sự không biết từ khi nào, cô bỗng nhiên biến thành một hình dáng khác, mà anh gần như không phát hiện.
 
Tựa như ngày đầu tiên đến kinh nguyệt, anh từng hỏi cô một câu: “Ai cho phép cậu lớn lên?”
 
Ngay trước mắt anh, cô đâm chồi vươn người, nụ hoa dần hé mở, nở rộ từng cánh hoa…
 
Rất khó nói đây là cảm giác gì.
 
“Thế nào?” Khuôn mặt của cô nhóc đỏ bừng: “Chắc sẽ không ai cười nhạo tôi đâu nhỉ?”
 
Kỳ Thịnh dùng răng cắt đứt da chết trên môi, nhìn sang chỗ khác: “Cậu cứ lo cho bản thân mình là được, mồm ở trên người người ta, người ta thích nói gì thì nói.”
 
Giang La cũng hiểu đạo lý này. Quả thực cô không thể nhúng tay vào lời nhận xét của người chung quanh đối với mình, cô chỉ có thể cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn.
 
Bỗng nhiên, cô nói: “Cảm ơn Kỳ Thịnh.”
 
Nhìn nụ cười vừa dịu dàng vừa ngọt ngào của cô nhóc, cảm giác mất tự nhiên trong lòng Kỳ Thịnh… càng rõ rệt.
 
Anh khẽ xoa bóp cánh mũi hơi ngứa, nhìn liếc sang một bên, cố gắng không chạm vào cô nàng bên cạnh mình.
 
“Em mua cái này vậy, bao nhiêu tiền ạ?” Giang La hỏi chị gái bán hàng.
 
“Để chị cắt mác hộ em. Cái này giá 198.”
 
“Hả?” Sắc mặt Giang La hơi thay đổi: “Đắt vậy sao?”
 
“Em gái à, em phải xem chất lượng nữa, nội y xịn đều rất đắt tiền.”
 
“Vậy à? Thế thì để em suy nghĩ lại cái đã, em cởi nó ra trước.” Dứt lời, cô đi về phía phòng thay đồ.
 
Sau lưng, Kỳ Thịnh lại hỏi: “Còn màu khác không?”
 
“Có chứ, mẫu nội y này có rất nhiều màu sắc khác nhau, màu trắng, hồng nhạt, xanh bạc hà… Tất nhiên màu đẹp đẹp nhất, rất khêu gợi.”
 
“Mỗi màu lấy một chiếc, màu đen lấy thêm hai chiếc.”
 
Chị gái bán hàng lập tức mừng rỡ, vội nói: “Vâng vâng, mời anh sang bên này tính tiền!”
 
Giang La vội chạy đến, túm áo Kỳ Thịnh: “Đừng mua nhiều thế! Đắt lắm!”
 
“Đắt ư? Cộng lại còn chưa đắt bằng một đôi giày của tôi.”
 
“Với tôi mà nói đã đắt lắm rồi.” Giang La nhíu mày: “Tôi có phải là tiểu thư nhà ai đâu, sao có thể mua đồ đắt tiền đến thế, ba tôi sẽ không đồng ý đâu.”
 
“Tôi chính là ba cậu đây.”
 
“…”
 
Hai người đang trò chuyện thì chị gái bán hàng đã đóng gói cất túi mấy món nội y rồi mang đến chỗ họ, Kỳ Thịnh trực tiếp móc mười tờ tiền đỏ au trong tí tiền, chẳng chớp mắt lấy một lần.
 
Tính cả chiếc đang mặc trên người Giang La thì tổng cộng là năm chiếc áo, vị chi là…
 
Cô tính toán trên đầu ngón tay, vị chi là 990 tệ.
 
Gần một ngàn tệ!
 
Má ơi!
 
Cô nhóc nhíu chặt mày, nghĩ rằng lát nữa xin tiền Giang Mãnh Nam chắc chắn sẽ bị mắng. Thứ này quá đắt!
 
Phải biết rằng trước kia cô cầm tiền tiêu vặt đi mua sắm, đừng nói là nội y, ngay cả quần jeans, váy áo các thứ mặc trên người, rất hiếm có thứ nào vượt qua mốc giá 200.
 
Nhưng cô lại không thể trách Kỳ Thịnh. Người ta đi dạo với mình lâu như thế, còn lót tiền trước hộ mình, đã tốt bụng lắm rồi.
 
Nghe thấy tiếng thở dài của cô, Kỳ Thịnh quay đầu hỏi: “Cậu không thích à?”
 
“Không phải, tôi thích chứ.”
 
“Vậy thì cậu thở dài cái gì?”
 
“Tôi cảm thấy quá đắt tiền.” Giang La vừa khóc tu tu vừa nói: “Không có cách nào giải thích với ba tôi.”
 
“Có những khoản tiền không nên tiết kiệm.”
 

“Thế… Lỡ Giang Mãnh Nam không cho tôi nhiều tiền như vậy thì tôi có thể ghi nợ không? Tôi sẽ trả tiền theo từng đợt, chỉ cần có tiền tiêu vặt tôi sẽ lập tức trả cho cậu.”
 
Kỳ Thịnh dẫn Giang La đi mua quần áo, vốn không định bắt cô ấy trả tiền, có điều…
 
Nếu không cho cô ấy trả tiền thì có khi nào cô ấy sẽ nghĩ rằng mình thích cô ấy không?
 
Có lần anh chẳng qua chỉ xem một nữ sinh nhảy Street dance nào đó lâu một chút, thế là nữ sinh đó khăng khăng cho rằng Kỳ Thịnh thích cô ta, điên cuồng theo đuổi anh khiến anh khó chịu suốt mấy tháng trời.
 
Nếu Giang La cho rằng mình thích cô ấy, vậy thì…
 
Lần đầu tiên Kỳ Thịnh cảm thấy logic của mình không đủ dùng, hoàn toàn không thể suy diễn cốt truyện kế tiếp.
 
Để bảo đảm an toàn, anh không muốn thay đổi bầu không khí chung sống thoải mái giữa hai người lúc này, thế nên anh lạnh nhạt nói: “Tùy cậu.”
 
Mặc dù nói vậy, Giang La vẫn kéo Kỳ Thịnh cùng đến quán “mì xào Mãnh Nam” ven đường của ba cô, định bụng xin ba cô ít tiền.
 
Xin được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trả lại một phần cho Kỳ Thịnh trước để tránh Kỳ Thịnh nghĩ rằng cô định quỵt tiền của anh.
 
Bạn bè thân thiết với nhau cỡ nào cũng phải tính sổ rõ ràng.
 
“Ba ơi, con đi mua quần áo, cần tiền!”
 
Trong tiếng dầu sôi và khói trắng mù mịt sặc cổ họng trên bệ bếp, Giang Mãnh Nam mặc áo ba lỗ đen đang nhấc nồi lên xào mì, đôi mắt một mí của người đàn ông kiên cường bình tĩnh liếc cô một phát, xì một tiếng ra chiều ghét bỏ: “Lại mua quần áo nữa hả? Sao ngày nào con cũng mua quần áo thế?”
 
“Làm gì có chuyện ngày nào cũng mua!”
 
“Chẳng phải tuần trước con mới mua cái quần yếm hay sao?”
 
“Quần yếm là quần, không phải đồ…”
 
“Con nói ba nghe xem lần này khác chỗ nào!”
 
Giang La lẩm bẩm: “Lần này con mua nội y các thứ, mấy cái cũ của con mặc không vừa nữa, phải mua đồ mới.”
 
Nghe vậy, Giang Mãnh Nam lập tức hết oán trách con gái. Ông đặt nồi xuống bếp, vặn nhỏ lửa rồi lấy mấy tờ tiền dính đầy dầu mỡ từ trong ví: “Cần bao nhiêu?”
 
Giang La thấp thỏm khai báo sự thật: “Một ngàn. Kỳ Thịnh đã lót tiền trước cho con rồi, giờ con phải trả cho cậu ấy.”
 
Cô vốn tưởng rằng ba mình sẽ phàn nàn mấy câu như thường lệ, nói cô là đồ con gái phá sản, tiền ba mày kiếm cả tháng không bằng tiền mày tiêu một ngày các thứ các thứ, không ngờ lần này Giang Mãnh Nam lại rất hào phóng, đếm mấy trăm đồng từ trong đống tiền lẻ rồi lại lấy mấy tờ tiền đỏ trong túi áo, đếm đủ rồi đưa cho cô.
 
“Cầm đi.”
 
Giang La ngây người: “Không phải chứ… cho con thật hả?”
 
“Con còn muốn gì nữa?”
 
“Ba không mắng con mấy câu hả?”
 
Nghe cô nói vậy, Giang Mãnh Nam không khỏi cau mày: “Một ngày không mắng mày, mày thấy không quen hả?”
 
“Cũng hơi hơi…”
 
Quá khác thường, một khoản chi lớn cỡ đó, vậy mà ba cô lại cho tiền một cách hào phóng như thế!
 
“Ba không hỏi con vì sao đồ đắt tiền cỡ đó, con mua mấy cái hả?”
 
“Đồ của bọn con gái chúng mày, đắt thì đắt chứ sao, biết làm gì bây giờ? Chẳng lẽ lại không mua?” Giang Mãnh Nam thô lỗ đẩy cô ra khỏi quán ven đường: “Về nhà làm bài tập đi, đừng ở đây ảnh hưởng ba bán hàng.”
 
“Hu hu! Cảm ơn ba!” Giang La ôm chầm lấy ông từ sau lưng, sau đó xoay người sung sướng chạy đi.
 
“Đứng lại.”
 
Giang Mãnh Nam bỗng nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi: “Con mới nói là mua nội y phải không?”
 
“Dạ?”
 
Ông cầm muôi chỉ vào thiếu niên tựa lưng vào đầu ngõ đối diện, đang chơi nắp bật lửa: “Kỳ Thịnh đi mua đồ với con hả?”
 
“Dạ thì…”
 
“Cái con chó này!!!”
 
Thấy tình huống sai sai, Giang La kêu một tiếng “A” sợ hãi rồi túm lấy Kỳ Thịnh, vắt chân lên bỏ chạy, chỉ thoáng chốc đã chạy vào sâu bên trong ngõ nhỏ.

 


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!