Ánh mắt Tuỳ Ý ngưng đọng sự chua chát, bên trong ẩn chứa một số cảm xúc lờ mờ khó nói.
Tiền, là chủ đề được nhắc tới nhiều nhất giữa cậu và Ninh Lan trong hai năm đó.
Bọn họ không nói về quá khứ hay tương lại, cũng không nói về sở thích hay điều cấm kỵ.
Trong mối quan hệ bất thường này, một người thì dần dần động lòng, vì ấn tượng không tốt tận sâu trong tim và sự kiêu ngạo có phần nực cười nên không muốn thừa nhận; một người thì đã yêu từ lâu, vì sự tự ti và tự trọng thấm sâu vào xương tuỷ mà không dám nói ra.
Họ giống những người đeo mặt nạ buôn bán trên thế giới, một người đưa tiền, một người bán nụ cười.
Mối quan hệ của hai người bắt đầu bằng tiền bạc, khi tấm thẻ ngân hàng được trả lại, trở tay không kịp, chẳng báo trước cắt đứt quan hệ.
Hiện giờ muốn nối lại sợi dây đã đứt, bất kể thế nào cũng không thể để chữ "tiền" dính dáng vào.
"Vốn định vứt chiếc áo đó, anh cứ vứt nó đi." Tuỳ Ý không giỏi nói dối, may mắn thay sinh ra giọng điệu tự nhiên đều đều, khó có thể nghe ra dấu vết cố ý.
Mặc dù hai người đang đối mặt nhau nhưng ở giữa lại kéo ra khoảng cách một mét.
Ninh Lan không lên tiếng phủ định đề nghị của cậu, lấy ra một xấp tiền trong túi áo, nói: "Đưa trước cho cậu một nghìn.
Tôi sẽ đi hỏi giá ở cửa hàng rồi bù sau." *
* Ninh Lan không dùng 你 mà dùng 您 mọi người ợ, dùng 您 để gọi lễ phép lịch sự khách sáo như khi mình nói chuyện với thầy cô hay người lớn ấy.
Ninh Lan cũng dùng 您 với Lỗ Hạo.
"Không cần." Tuỳ Ý vội từ chối, bỗng nghĩ ra: "Là fan tặng, không phải mua ở hàng."
Ninh Lan nhớ cổ áo, tay áo đều không có thương hiệu nên tin bảy tám phần, khẽ cau mày, bắt đầu khó xử.
"Đợi fan meeting lần sau, em sẽ hỏi cô ấy mua ở đâu, đến lúc đó anh đền cho em." Tuỳ Ý nói dối đến mức tim cũng hoảng, nói xong dò hỏi: "Anh thấy thế...!có được không?"
Ninh Lan không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, bất đắc dĩ gật đầu thể hiện sự đồng ý.
Tóc mái loà xoà trước trán che đi đôi mắt đẹp của anh, Tuỳ Ý muốn giúp anh vuốt tóc, lúc giơ tay lên đột nhiên nhớ đến phản ứng từ chối hành động thân mật của Ninh Lan vào buổi chiều, nắm bàn tay lại, xoá bỏ ý nghĩ.
"Muộn lắm rồi, vào ngủ đi." Tuỳ Ý nói.
Đã đợi những ba năm, không cần thiết phải vội một khắc.
Tiệm tạp hoá nhỏ đã mở lại cửa kinh doanh sau hai ngày tạm dừng.
Bánh răng thời gian tiếp tục chuyển động về phía trước, mọi thứ như thường lệ nhưng để ý kĩ vẫn có một chút khác biệt.
Ví dụ nhà tắm bên cạnh thừa một số vật liệu sửa mái, thuận tiện giúp tiệm tạp hoá nhỏ làm một mái hiên che nắng; ví dụ cửa sắt lâu ngày không sửa, định mượn đồ nghề của ông thợ sửa xe để chuẩn bị tự mình mày mò thì phát hiện tự dưng cửa lại tốt, đóng mở trơn mượt trông y như mới; lại ví dụ mua mướp đắng được ông chủ tặng thêm rau hẹ, mua một phần tư cân thịt được nhét thêm miếng sườn...
Quan hệ giữa hàng xóm khu Tuyền Tây rất hoà thuận, thường giúp đỡ lẫn nhau.
Chuyện tốt như vậy không phải trước kia không có, chỉ là không thường xuyên như khoảng thời gian này, dường như vừa gặp phải một chút phiền phức, cái gì cũng không làm nhưng mọi chuyện đã ổn thoả.
Chiều hôm đó, nhân lúc người giao hàng từ chợ chưa đến, Ninh Lan đạp xe đến chuỗi siêu thị cách đó năm cây mua nguyên liệu làm takoyaki, một chai nước sốt teriyaki, một chai sốt salad, Bonito Flakes*, túi rong biển cắt nhỏ, đây là những thứ không mua được gần nhà.
* Bonito Flakes, tiếng Trung là 木鱼花 là một ít cá ngừ vằn khô, lên men, được sử dụng trong nấu ăn Nhật Bản để có hương vị khói, đậm đà, hơi tanh.
Hương vị ở đâu đó ở giữa cá cơm và thịt xông khói (theo Google)
Lúc thanh toán, nữ thần may mắn lại đến – siêu thị diễn ra hoạt động, dùng hoá đơn mua sắm tham gia xổ số.
Ninh Lan thò tay chọn bừa một tấm, mở ra xem: Một chiếc xe điện.
Dùng hoá đơn chưa đến 60 tệ đổi lấy một chiếc xe điện, người khác có thể từ trong mơ bật dậy cười nhưng Ninh Lan liên kết một loạt chuyện không thể tưởng tượng được trước đó, trong lòng dấy lên hồi chuông kết luận.
Anh không cần xe điện, đạp xe phi như bay về nhà, xe chở đồ đã dừng trước cửa.
Người giao hàng vẫn là anh chàng thường hợp tác, bình thường mỗi lần đến đều vội vội vàng vàng đặt đồ ở cửa rồi đi.
Lần này không biết lấy đâu ra sự kiên nhẫn, bê từng thùng đồ vào trong tiệm, hàng hoá được đưa vào sắp xếp gọn gàng cạnh tường, vừa không chắn lối đi, vừa không ảnh hưởng đến mỹ quan.
Ninh Lan lập tức đuổi theo, đi một vòng quanh tiệm tạp hoá, chặn ngay trước mặt Tuỳ Ý đang đi vào ngõ cụt.
Hình như Tuỳ Ý vừa hoạt động thể lực xong, cả người toàn mồ hôi, một vài sợi tóc cũng xoã ra trước trán, một tay áo vén đến vai, lộ ra bắp tay rắn chắc, lồng ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp.
Cho dù mệt mỏi nhường nào cũng không tháo khẩu trang đeo trên mặt.
Hồi trước khi tập nhảy mệt, cậu cũng sẽ kéo tay áo đến tận vai để tản nhiệt.
Lúc đó, Ninh Lan vô cùng thích dáng vẻ đổ mồ hôi của cậu, bảo cậu mặc áo ba lỗ cho rồi, chưa đợi cậu trả lời đã vội lắc đầu nói không được không được, không thể để cho người khác nhìn thấy.
Ninh Lan rời mắt, hỏi: "Cậu đang làm gì?"
Tuỳ Ý: "Chạy bộ, ngang qua."
"Thuận tiện giúp cậu giao hàng bê đồ?"
"Ừ."
Ninh Lan thực sự bị chọc cười, nhếch môi nhưng không cong được thành nụ cười, lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Ngõ nhỏ không có người, Tuỳ Ý kéo khẩu trang xuống cằm, để lộ khuôn mặt tuấn tú gần như không thay đổi gì trong ba năm qua, môi mỏng khẽ động, đáp: "Muốn anh sống tốt."
Câu trả lời này khiến Ninh Lan ngây người một lúc, có điều giây lát sau, ánh mắt hồi phục sự tỉnh táo.
"Hiện giờ tôi rất tốt." Ninh Lan nói: "Phiền cậu thu lại sự đồng cảm vô vị đó, tôi không cần bất kỳ sự trợ giúp nào."
Nhất là đến từ cậu.
Tuỳ Ý rất nhanh đã nhận được trả lại.
Thím Khương khó xử nói: "Ninh Ninh cứ đưa cho tôi, cậu biết thừa nó cứng đầu thế nào.
Tôi đã nói không cần nhiều như vậy, nó đặt lên bàn rồi chạy, đuổi theo cũng không kịp..."
Sự "tính toán chi li" của Ninh Lan, không ai hiểu rõ hơn Tuỳ Ý.
Buổi tối, Tuỳ Ý gọi điện cho thầy giáo.
Thầy giáo giả vờ không hài lòng: "Không tìm được ai kêu khổ, giờ nhớ đến thầy rồi à?"
Tuỳ Ý nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng trọ do thím Khương thuê, cử động nhẹ một tí là kêu cót két.
Trong lòng chán nản, không có thời gian quan tâm đến điều kiện sơ sài, coi "cuộc gọi tư vấn" này như cọng rơm cứu mạng: "Anh ấy không chịu để ý đến con, không nhận ý tốt của con...!Con nên làm gì ạ?"
Thầy giáo "hừ" một tiếng: "Con gọi nhầm rồi, cái này phải hỏi bố con."
Lần này Tuỳ Ý không bị chọc cười, nhìn trần nhà hoa văn, trong mắt đầy sự lo âu.
Cậu đã lên rất nhiều dự định trong ba năm Ninh Lan không ở bên, làm sao để đối xử tốt với anh, làm sao nâng anh trong bàn tay để thương yêu.
Nhưng những giả thiết này đều dựa trên tiền đề là Ninh Lan vẫn để ý đến cậu.
Giờ đây trong mắt Ninh Lan không có cậu, không chỉ ngoảnh mặt làm ngơ trước tất cả hành động bù đắp của cậu, còn nghĩ mọi cách phủi sạch quan hệ, điều này vượt xa tính toán của cậu.
Lần đầu tiên cậu thấy quyền sinh tử nắm trong tay người khác, mình chỉ có thể bất lực chờ chết.
Có trời mới biết cậu muốn trói Ninh Lan về như thế nào trong mấy ngày lén lút nhìn anh trong bóng tối, để anh ở bên mình cả ngày, không cho đi đâu.
Cậu thực sự rất sợ, sợ Ninh Lan lại biến mất một lần nữa, sợ mình hoàn toàn biến thành kẻ mất trí.
"Còn nghe không?" Thầy giáo ở đầu bên kia gọi cậu.
Tuỳ Ý kéo mình ra khỏi vòng xoáy không đáy, thở ra một cách nặng nhọc, đáp: "Còn ạ."
"Thầy cảm thấy, đây ngược lại là một cơ hội." Thầy đáp: "Không bằng con đổi thân phận, trở thành người theo đuổi, theo đuổi cậu ấy một lần."
Sáng hôm sau, Ninh Lan dụi mắt xuống giường, thấy trên bệ cửa sổ đặt một đoá hoa hồng tươi long lanh.
Anh không phải con gái, không có cảm giác đặc biệt với hoa.
Cầm lấy nó đến trước thùng rác nhưng lại không nỡ vứt, dứt khoát ném nó lên bàn bếp.
Tối hôm đó, cư dân mạng tinh mắt phát hiện ra đoá hoa hồng trong clip làm takoyaki do blogger ẩm thực "Không biết rán cánh gà" đăng lên, chạy đến khu bình luận hỏi điên cuồng xem có phải bạn trai tặng không, bên dưới có đống người hùa theo, cảm thán anh chàng vừa biết nấu ăn vừa hiền lành bị đàn ông theo đuổi rồi, cẩu độc thân chỉ có thể úp mì nuốt nước mắt.
Ngày kia, Lỗ Băng Hoa đến ăn takoyaki, thấy bà lão đang tiện tay cắm hoa vào lọ.
Phản ứng đầu tiên cho rằng có người theo đuổi anh, ôm đùi vừa khóc vừa kêu, xin anh nhất định phải làm anh dâu mình.
Ninh Lan không chút động lòng, bị kêu đến màng nhĩ đau nhức, lại gắp một viên, quay người nhét vào miệng cậu ta.
Lỗ Băng Hoa phồng má nhìn ra ngoài cửa, hỏi: "Nè, sao không thấy standee hình người đứng ở cửa nhà anh mấy hôm trước nữa?"
"Đưa đi rồi." Ninh Lan đáp.
"À...chả thú vị gì." Lỗ Băng Hoa nuốt miếng cuối cùng, dẩu môi: "Anh, anh không định về nhà à?"
Ninh Lan lặng người, cúi đầu bỏ chiếc đĩa trong tay xuống, nói: "Đây là nhà của anh."
Lỗ Băng Hoa nheo mắt, vui vẻ đáp: "Vậy ngày mai, em và anh trai có thể đến ăn ké không?"
Ngày hôm sau, Ninh Lan rời giường giở lịch, mới chậm chạp phản ứng được, hôm nay là sinh nhật của anh.
Buổi sáng, bà đã làm cho anh bát mì trường thọ, không bao lâu sau khi ăn xong, Lỗ Băng Hoa lắc lư cái đầu xuất hiện, lải nhải lúc thì bảo anh nhìn trời, lúc thì bảo anh nhìn sau lưng, ý đồ úp mở hiện rõ ràng.
Cuối cùng Ninh Lan không chịu được nữa, đứng dậy nói không cần, không cần được, Lỗ Băng Hoa mới lấy một xấp đĩa từ sau lưng ra, bày lên quầy cho Ninh Lan xem, đắc ý nói: "Về sau quay clip cứ dùng bộ đĩa này đi, dù gì cũng là blogger ẩm thực hơn 200 nghìn fans, CEO tiệm tạp hoá lớn nhất khu Tuyền Tây, nhất định phải có máu mặt!"
Trước bữa ăn trưa, Ninh Lan nhận được một bó hoa Phương Vũ đưa đến, thiệp đến cùng một lúc: [Tặng mình cho cậu, sinh nhật vui vẻ nha Tiểu Lan Lan của mình]
Gần đây Phương Vũ và anh luôn giữ liên lạc, nói thời gian này đang bận ra bài mới, xong việc sẽ đến thăm anh.
Khó khăn lắm tâm tình Ninh Lan mới vui vẻ, bỏ đoá hoa hồng ra khỏi bình, cắm hoa mới vào, sau đó gửi nụ hôn cho Phương Vũ.
Chiếu tối, Lỗ Hạo mang bánh gato đến.
Ninh Lan và bà bày một bàn đồ ăn.
Bốn người ăn xong bụng tròn xoe.
Lỗ Băng Hoa còn lưu luyến bánh gato, nhất quyết đòi mỗi người một miếng.
Ninh Lan ăn xong no đến mức buồn nôn, đứng dậy đi lòng vòng trong sân.
Lỗ Hạo đi theo, nhắc nhở anh đi chậm chút, cẩn thận bệnh cũ tái phát.
Vì thế Ninh Lan bước chậm lại, cùng Lỗ Hạo đi lại tiêu cơm trong sân nhỏ rộng năm mét.
Vừa đi được một vòng, hai người suýt nữa giẫm lên chân nhau, Lỗ Hạo cười nói: "Bọn mình ra ngoài đi đi, trong này không đi được."
Đón gió mùa hè mang theo chút mát mẻ vào buổi tối, gió thổi khiến lỗ chân lông rộng mở, vô cùng khoan khoái.
Ninh Lan vừa đá sỏi vừa đi về phía trước, đi qua cây cầu nhỏ mang tên Tuyền Tây, nhấc chân đá sỏi xuống sông.
Lỗ Hạo rất nể mặt đứng bên cạnh vỗ tay hô "bóng đẹp", Ninh Lan cong môi nở nụ cười.
Ánh trắng rọi sáng một góc khuôn mặt mềm mại của anh, làm cho đôi mắt vốn đã sáng nay càng long lanh như ánh sao.
Không phải Ninh Lan không cảm nhận được sự rung động và thử lòng của Lỗ Hạo.
Trên đường trở về, tay hai người không cẩn thận sượt qua nhau, anh đều vội vàng tránh đi, trong lòng thầm hối hận vì đã ra ngoài cùng Lỗ Hạo, sợ anh nói ra lời mà mình không thể hồi đáp.
Có lẽ Lỗ Hạo cảm nhận ra sự cảnh giác của Ninh Lan, gần đến cửa tiệm mới mở miệng: "Tuần sau có rảnh không?"
"Hả? Có...!có rảnh."
"Dành nửa ngày đi bệnh viện với anh một chuyến."
Nghe đến đây, dây thần kinh đang căng chặt của Ninh Lan tức thì thả lỏng, ngay sau đó bày vẻ mặt khổ tâm: "Phải đi thật ạ?"
"Thật." Lỗ Hạo nói: "Bạn nhỏ nghe lời có kẹo ăn."
Ninh Lan bĩu môi: "Em thấy anh thích hợp làm bác sĩ nhi đó."
Lỗ Hạo chẳng nói đúng sai.
Đến cửa, lúc Ninh Lan cắm chìa vào ổ thì nghe thấy người sau lưng nói: "Em trong mắt anh, mãi mãi là bạn nhỏ cần được bảo vệ."
Đêm muộn, Ninh Lan trằn trọc khó ngủ.
Câu nói đó của Lỗ Hạo còn khiến anh sợ hãi hơn lời tỏ tình.
Anh biết bản thân không thể đáp lại tình cảm này, nhưng anh lại cực kỳ khát vọng được yêu, được bảo vệ.
Như anh biết anh và bà Trương không liên quan gì tới nhau nhưng vẫn cố ý nhận tình mẫu tử từ bà.
Như anh biết con người cao ngạo như Tuỳ Ý, bị anh đối xử lạnh lùng, nhất định sẽ không chịu nổi xoay người rời đi, nhưng vẫn muốn mở cửa sổ, xem hôm nay có mang hoa đến không.
Bà Trương cách vách đã ngủ say.
Ninh Lan chân trần xuống giường, đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy mở cửa.
Trăng treo trên đầu, ngoài một bông hoa hồng có những cánh hoa bắt đầu cuộn tròn thì trên bệ cửa sổ còn có một vật nhỏ hình chữ nhật, phản chiếu ánh sáng yếu ớt dưới ánh trăng.
Là một chiếc máy ghi âm, ngày trước lúc nhận phỏng vấn tạp chí với các thành viên trong nhóm có thấy qua thứ này.
Ninh Lan do dự một lúc, cầm hai thứ đó lên, ngồi bên giường, để hoa xuống, cầm máy ghi âm trên tay ngắm kĩ càng.
Anh không bật đèn, không biết nút nào là ghi âm, nút nào là phát âm thanh.
Định luật Murphy* luôn phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng, càng không dám chạm lung tung, ngón cái bàn tay trái càng không cẩn thận chạm phải, ấn vào một nút, âm thanh của dòng điện truyền vào tai anh từ loa ngoài.
Ninh Lan lúng túng tay chân muốn tắt nó đi nhưng bấm lệch, một giai điệu chầm chậm phát ra từ máy ghi âm nhỏ.
*Định luật Murphy ngắn gọn có thể hiểu là Việc gì có thể xảy ra thì nó sẽ xảy ra hay là Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra, vào một thời điểm tệ nhất.
(theo Google)
Âm thanh của đàn violin.
Ninh Lan tự nhận mình là một người thô tục từ đầu đến chân, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra âm sắc của các nhạc cụ khác nhau, hình như đoạn nhạc này đã nghe ở đâu đó lại hình như chưa từng nghe qua.
Nhưng anh có thể nghe thấy giai điệu đẹp đẽ, uyển chuyển, giống như hòn đá rơi xuống nước gợi lên một ngọn sóng lăn tăn, nhẹ nhàng mà yên tĩnh.
Bất tri bất giác nghe hết đoạn nhạc, Ninh Lan thấy hơi hối hận, anh vốn không định nghe.
Lúc này, máy ghi âm phát ra tiếng lạch cạch nhẹ, tự động nhảy sang đoạn khác.
Ninh Lan đang ở trong bóng tối lại một lần nữa không ấn được phím dừng, ngược lại tăng âm lượng lên rất nhiều.
Anh nghe thấy người vừa kéo đàn nói: "Lan Lan, sinh nhật vui vẻ."
Nhịp tim và câu nói cộc lốc đồng thời chững lại một nhịp, máy ghi âm thu rõ tiếng thở của người.
Có lẽ người kéo đàn sợ anh không bằng lòng nghe tiếp, giọng nói điềm đạm pha chút khẩn trương.
Sau khi gửi lời "chúc mừng sinh nhật" mà mọi người đều có thể nói với anh, người kéo đàn mang chút tư lợi, đôi môi kề sát vào loa thu âm, dùng giọng nói còn ấm áp và ngọt ngào hơn cả tiếng đàn, nhẹ nhàng cất tiếng: "Em yêu anh."
Hết chương 66.
Em yêu anhhhhhhhhhh
Nhưng lời tác giả bảo không đơn giản như vậy đâu =)))))))).