Chiều tối ở trước cổng công ty, Ninh Lan dựa vào tường, ngẩng đầu ngắm những rặng mây bị nắng hoàng hôn nhuộm thành màu vàng nhạt.
Miệng ngâm nga những ca từ của bài hát ra mắt học lúc chiều.
Đầu đong đưa qua lại suy nghĩ, đây chính là khổ tận cam lai sao?
Nói không chừng vận mệnh xoay chuyển từ bây giờ, sắp đến thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.
Anh không nhịn được lấy điện thoại ra, mở camera phía trước, sờ sờ khuôn mặt, thật hiếm khi cảm thấy biết ơn với người mẹ đã nuôi dưỡng mình.
Chưa tự sướng được bao lâu, điện thoại rung lên, lấy ra nhìn thì thấy một số lạ.
Ninh Lan ngẫm nghĩ rồi nghe máy.
"Thằng điếm thối, cuối cùng cũng nghe máy rồi à?" Đầu bên kia là tiếng ồm ồm của đàn ông, vô cùng hung dữ.
Ninh Lan nhíu mày: "Đệt mịe mày, giữ cái mồm sạch sẽ chút."
Người đàn ông kia "phì" một tiếng: "Mẹ mày bán mày cho tao, mày chính là đồ của tao, thằng điếm thối, vậy mà dám chạy?"
Ninh Lan nhét một tay vào túi, quay lưng về phía ánh mặt trời: "Không chạy chả nhẽ đợi đón Tết cùng mày à?"
Người đàn ông thở mạnh, bị anh khiêu khích chọc giận: "Mày đang ở đâu?"
Ninh Lan đắc ý nhướng mày: "Mày đoán xem."
Lúc anh chạy trốn đã trộm được 300 tệ của người đàn ông này, tàu hoả cũng không dám ngồi, ở trên đường cao tốc bắt xe khách đến thủ đô.
Do đó không có ghi chép gì về việc anh sử dụng chứng minh thư.
"Đệt miẹ mày đợi đấy cho ông!" Người đàn ông chửi bậy: "Đợi ông đây bắt được mày, đánh gãy chân chó, cho mày nằm đấy để ông đây hành ngày ngày!"
Ninh Lan để điện thoại ra xa, nói vọng vào: "Đệt! Mịe! Mày! Có bản lĩnh thì đến bắt tao đi!" Sau đó ngắt luôn điện thoại.
Anh ngồi xổm ở đó một lúc lâu, rồi lấy sim điện thoại ra, tức giận bẻ làm đôi.
Từ lúc Ninh Lan nghe thấy giọng người đàn ông kia, trái tim run rẩy cũng đã bình tĩnh được một chút.
Thực ra anh không điềm tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Chỉ cần nghĩ đến căn phòng tối tăm kia, tiếng bước chân hỗn loạn, cánh tay vươn đến chạm vào quần áo anh, anh liền cảm thấy lông tơ dựng đứng, ghê tởm buồn nôn.
Sự cảm kích trước đó với mẹ đã biến mất sạch sẽ.
Lúc người đàn bà đó đem anh đi bán, có từng nghĩ đến anh là con ruột của bà không?
Ninh Lan chẳng còn sự hưng phấn nữa, chán chường ngồi xổm xuống, ngẩn người nhìn điện thoại chăm chăm, cho đến lúc cô nàng trợ lý tới gọi anh.
"Ninh Lan phải không? Tôi là trợ lý đời sống của AOW, An Lâm."
Cô gái nhỏ ăn mặc giản dị, trên sống mũi là một cặp kính đen, giống như học bá*.
*học bá: học sinh giỏi.
Mây mù trên gương mặt Ninh Lan lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười, đứng dậy bắt tay với cô.
An Lâm nhìn mà đỏ mặt, nịnh nọt: "Cậu đẹp hơn trong ảnh."
Từ nhỏ đến lớn Ninh Lan đã nghe nhiều câu như vậy, cũng không thấy lạ nhưng trên miệng vẫn khiêm tốn: "Làm gì có, không đẹp bằng bọn họ, là...!Lục Khiếu Xuyên, Cao Minh, Vương Băng Dương."
Đây là tên của ba thành viên đã được công bố.
An Lâm có chút bất ngờ khi anh đọc được hết tên mọi người: "Mọi người gặp nhau rồi à?"
Ninh Lan: "Vẫn chưa, xem ở trên mạng."
An Lâm gật đầu, đáp: "Các cậu đều rất đẹp trai, mỗi người một kiểu."
Hai người vừa đi vừa nói, Ninh Lan tò mò: "Tôi là kiểu nào?"
An Lâm đẩy gọng kính, chăm chú nhìn anh: "Ừm...!Kiểu đơn thuần, đáng yêu, ấm áp."
Ninh Lan có cảm giác là người thay thế, nhưng có được đánh giá như thế này mặc dù hơi khó chịu nhưng không đáng ghét lắm, cười mỉm hỏi: "Cô thấy tôi có thể đi được con đường lạnh lùng bá đạo không?"
An Lâm cười đáp: "Sợ là không được, trong nhóm đã có hai người như thế này rồi."
Hai người? Trong đầu Ninh Lan lướt nhanh ba khuôn mặt đó một lượt.
Từ ảnh có thể thấy, người tên Lục Khiếu Xuyên phù hợp, còn Cao Minh và Vương Băng Dương trông có vẻ khá gần gũi, không có chút cao ngạo, lạnh lùng nào.
Vậy còn một người nữa là ai? Trong số những người chưa được công bố sao?
Từ lúc Ninh Lan bước vào xã hội đến nay, anh toàn một thân một mình.
Lúc làm việc cũng chưa từng thử qua hợp tác nhóm, làm ca sĩ coi như là khởi đầu mới của cuộc đời anh.
Nghĩ đến việc sắp phải ăn ở sinh hoạt cùng các thành viên trong nhóm, anh không thể không mong đợi trải nghiệm cảm giác trước nay chưa từng có.
An Lâm lái xe đến, Ninh Lan ngồi ở ghế phó lái.
Đi được mười phút là đến một khu nhà phổ thông cách công ty không xa.
Dừng xe ở bãi đỗ xong, hai người đi vào thang máy.
"2306, ba phòng ngủ, hai phòng khách." An Lâm giới thiệu với anh: "Hai hoặc ba người một phòng, giường đơn.
Công ty đều sắp đặt cho các nhóm như vậy.
Nếu cậu có chỗ ở bên ngoài, thì báo với chị Trương Phạn.
Bình thường trừ khi có lịch trình bên ngoài, nếu không, không ở ký túc xác bắt buộc phải báo cáo."
Thấy Ninh Lan ngây người, An Lâm nghĩ rằng anh bị doạ, cười an ủi: "Đều là muốn tốt cho các cậu thôi, nhỡ đâu có chuyện gì, lại ảnh hưởng đến cả đoàn đội chúng ta."
Ninh Lan chẳng ừ hử gì, có cơm ăn chỗ ở, anh còn ý kiến gì được nữa? Chỉ là nghĩ về lúc bị hạn chế tự do như hồi cấp ba, đột nhiên lại có người quản mình, cảm giác này thật kỳ diệu.
Đi hết một đoạn nữa là đến thang máy.
Lúc này, một chiếc Maybach đen từ cuối đường rẽ đến, đi lướt qua hai người họ, vững vàng dừng ở chỗ đậu xe.
Cửa xe mở, ghế lái và ghế phó lái đều có người bước ra.
An Lâm lập tức đi đến chiếc xe đó, vừa đi vừa nói: "Hai người lại ra ngoài à? Sắp đến lúc công bố rồi, đừng đi xa quá, nhất là Thần Khải, cậu..."
"Biết rồi mà chị An." Người lên tiếng là cậu con trai xuống từ ghế phó lái, mặc áo khoác, quần bò đơn giản, đoán chừng cao khoảng một mét tám, cười lên trông rất ngọt ngào, lông mày đôi mắt đều cong cong: "Ngày mai không đi nữa.
Hôm nay anh đưa em đi mua quần áo.
Về sau có lẽ không được quang minh chính đại đi lượn phố nữa."
Người được cậu ta gọi là "anh" hiển nhiên là người lái xe.
Ninh Lan nhìn thấy chiếc xe đó mà giật mình, nhưng rồi lại nghĩ sang hướng khác, cả một thủ đô, người lái cùng một kiểu xe không nhiều sao? Trí nhớ của anh cực tốt, rất mẫn cảm với mặt người và con số, chuyển ánh nhìn xuống biển xe, trong lòng giật thót, không lẽ trùng hợp đến vậy?
Người con trai lái xe có đôi chân rất dài, xuống xe đóng cửa, đứng lên còn cao hơn cậu đáng yêu ngồi ghế phó lái kia một chút, áo jacket đen, quần đen, giày đen, tóc cũng đen, toàn thân trên dưới viết kín chữ "lạnh lùng bá đạo".
Hiển nhiên đây chính là một trong hai người mang phong cách kia rồi.
Chiều cao cộng thêm khí chất toát ra, đứng ở xa cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Ninh Lan quay lưng che mặt theo bản năng, nghe An Lâm nói: "Được rồi, về sau chú ý hơn, nếu không chị Trương Phạn sẽ cằn nhằn.
Tôi đưa thành viên mới đến rồi, các cậu chào hỏi nhau đi."
Ba người cùng tiến về phía này, Ninh Lan không còn chỗ để trốn, vẹo cổ cố gắng giảm đi sự tồn tại của bản thân, vùng vẫy lần cuối.
"Ninh Lan, đây là Tuỳ Ý và Cố Thần Khải.
Tuỳ Ý là đội trưởng AOW của chúng ta."
An Lâm đọc tên nhóm không phải đọc từng chữ cái, mà đọc liền, nghe hơi giống tiếng "à hú" *.
*à hú (嗷呜): nghe giống tiếng sói đó các bác.
Đội trưởng lên tiếng trước: "Xin chào, tôi là Tuỳ Ý."
Một cánh tay dài vươn ra trước mặt.
Ninh Lan không cần ngẩng đầu lên cũng biết chủ nhân cánh tay này có gương mặt dùng bất kỳ lời khen ngợi nào cũng không quá đáng.
Đội trưởng nhóm "à hú", nghe có vẻ giống thủ lĩnh đàn sói, không chỉ không tuỳ ý*, thậm chí có chút khủng bố đó được không...!
*tuỳ ý ở đây Ninh Lan dùng là từ 随意 (tuỳ ý tuỳ tiện), đọc y chang tên của Tuỳ Ý 隋懿.
Hết chương 2..