Dưới sự dẫn dắt của ông lão lưng gù, không biết qua bao lâu sau cỗ xe Dạ Minh màu tím vàng mới dừng lại.
Khi Sở Dạ bước ra khỏi cỗ xe, thứ hắn nhìn thấy là một vực thẳm tráng lệ, cao một trăm trượng, dài hơn một ngàn dặm.
Vô cùng hùng vĩ.
Vĩnh hằng, lâu đời, hơi thở hùng vĩ cũng lao thẳng vào mặt.
Dường như thứ trước mặt Sở Dạ không chỉ là rào cản ngăn cách hai vực.
Mà còn giống như một vị thần trấn thủ Cửu Châu vực.
Trên bức tường của Trường Uyên Tuyệt Cảnh có khắc bốn chữ cổ thật lớn, mỗi chữ đều tỏa ra khí tức nghẹt thở, khiến con người bỗng trở nên nhỏ bé.
Trường Uyên Tuyệt Cảnh!
Ở dưới cùng của Trường Uyên Tuyệt Cảnh, có một cánh cổng được rèn từ sắt đen Nam Ly.
Cao tám trượng, cạnh cao ba thước năm tấc.
Nặng năm trăm hai mươi bốn ngàn cân.
Cánh cổng này là thông đạo đi vào hoang vực, cũng được gọi là Vực môn.
Hai bên Vực môn có mười cây cầu treo lớn, mười cây cầu treo này chính là chìa khóa dùng để mở Vực môn.
Chỉ là mười cây cầu treo này đã bị phá hủy hoàn toàn.
Cho nên mỗi Vực môn dẫn đến Hoang vực đều đang ở trạng thái mở rộng.
Lúc này, có rất nhiều tu sĩ trực tiếp đi qua Vực môn, tiến vào Hoang vực.
Ông già lưng gù đưa Sở Dạ đến Vực môn rồi rời khỏi nơi đó trên cỗ xe Dạ Minh màu tím vàng.
Hai Người Gác Đêm của Trường Uyên Tuyệt Cảnh đưa Sở Dạ đến doanh địa ở phía bên kia của Trường Uyên Tuyệt Cảnh.
Vừa bước vào doanh địa, Sở Dạ đã nhìn thấy hàng ngàn bóng người mặc áo choàng đen đang đứng trong khoảng sân rộng rãi, bên thắt lưng có đeo một thanh trường đao quỷ đầu.
Dù không cố ý thể hiện ra uy thế gì nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sát ý nồng đậm.
Khiến người ta sợ hãi.
Những người này chính là tám ngàn Người Gác Đêm trấn thủ Trường Uyên Tuyệt Cảnh.
Tám ngàn Người Gác Đêm lặng lẽ đứng ở hai bên sân, để lại một lối đi ở giữa, như thể bọn họ đang đợi Sở Dạ đến.
Sở Dạ được hai Người Gác Đêm dẫn đường, đi thẳng đến trước võ đài.
Vẻ mặt của hắn từ đầu đến cuối vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí còn không quan tâm đến sự tồn tại của những Người Gác Đêm này.
Mãi đến khi đến một vị trí nhất định, hai Người Gác Đêm mới dừng lại, báo cáo với một bóng dáng phía trên võ đài: “Hồi bẩm Vu thống lĩnh, đã đưa Sở Dạ đến.”
Phía trên võ đài, nam nhân được gọi là Vu thống lĩnh khẽ hừ một tiếng, ra hiệu cho hai Người Gác Đêm lùi lại.
Sau đó, gã liếc nhìn Sở Dạ rồi hỏi: “Ngươi là Sở Dạ à? Cái tên công tử của Đại Chu kia?”
Câu hỏi của Vu thống lĩnh khiến Sở Dạ nhếch môi cười nhạt: “Là ta!”
Nhìn thấy Sở Dạ không có biểu hiện sợ hãi như gã tưởng tượng, Vu thống lĩnh có chút hứng thú: “Cũng có vài phần can đảm, không phải tên phế vật như trong lời đồn.”
“Cũng khó trách có thể rời khỏi hoang mạc.”
Nụ cười trên khóe môi Sở Dạ vẫn không giảm: “So với chết, đa số người vẫn muốn sống mà, không phải sao?”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Dạ, sắc mặt của Vu thống lĩnh đột nhiên tối sầm lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Nhưng Triệu Tiến và Thẩm Nhu Nhi của Lăng Tiêu Kiếm Các đã chết.”
“Đáng lẽ ngươi không nên giết bọn họ!”
Không khó để nhận ra Lăng Tiêu Kiếm Các cũng đã cài người của mình vào Trường Uyên Tuyệt Cảnh.
Sở Dạ nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Trên đường đến đây ta thật sự đã giết hai đệ tử của Lăng Tiêu Khiếm Các, nhưng không nhớ rõ tên của bọn họ.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Dạ, Vu thống lĩnh mỉm cười, nụ cười lộ ra sát ý nghiêm nghị.
“Đã lâu rồi ta chưa gặp ai kiêu ngạo như ngươi.”
“Nếu không phải vì phải cho Lăng Tiêu Kiếm Các một lời giải thích, ta thậm chí còn muốn giữ ngươi lại.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!