Bất tri bất giác, Cố Muội Ly đi tới trước cửa một cửa tiệm mà ngày xưa cô từng rất thích, thoáng do dự trong giây lát rồi vẫn quyết định đi vào trong.
“Chào cô, xin hỏi cô muốn mua gì? Cửa hàng chúng tôi hiện đã nhập về những mẫu thiết kế mới nhất, là nơi đầu tiên trên thế giới bày bán chúng.” Một nhân viên bán hàng mặc đồ †ây trang màu đen nói chuyện đầy lịch sự, nhã nhặn.
Không thể phủ nhận trung tâm thương mại này đúng là rất xa xỉ, dù chỉ là nhân viên bán hàng thôi nhưng bộ tây trang cô ấy mặc trông cũng rất đắt tiền.
“À, tôi chỉ xem chơi thôi” Cố Muội Ly cúi đầu khẽ đáp.
Lúc này, một nhân viên bán hàng đã qua độ tuổi trẻ trung đang đứng trông quầy, ngẩng đầu lên nhìn Cố Muội Ly một cái rồi nhíu mày, vẫy tay gọi cô nhân viên bán hàng vừa mới tiếp Cố Muội Ly lại.
Chỉ cần nhìn một cái thôi là cô ta đã nhận ra ngay Cố Muội Ly rồi. Trước đây, Cố Muội Ly từng là khách quen của cửa hàng này, tháng nào cũng tới cửa hàng của bọn xem đồ và mua một bộ, được coi là khách hàng lớn của tiệm. Mỗi dịp lễ tết, cửa hàng đều gửi tặng bánh ú, bánh nướng cho Cố Muội Ly để tỏ lòng cảm ơn.
“Chị Oánh Oánh, có chuyện gì vậy? Em đang bận tiếp khách” Cô nhân viên bán hàng bị gọi lại thắc mắc hỏi.
“Cô ta là Cố Muội Ly đấy” Tào Oánh Oánh nói với giọng mỉa mai.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Cô nhân viên bán hàng ngẩn người, sau đó che miệng lại, hỏi nhỏ: “Chị Oánh Oánh, cô ta chính là Cố Muội Ly bị đuổi khỏi nhà họ Cố mà chị kể đấy ư?”
Tào Oánh Oánh gật đầu, cô ta là nhân viên phụ trách chăm sóc khách hàng sau bán hàng, suốt một thời gian dài không thấy Cố Muội Ly tới cửa tiệm, cô ta thấy lạ nên đi nghe ngóng nhiều nơi thì được biết Cố Muội Ly đã bị đuổi khỏi nhà họ Cố từ lâu.
Tào Oánh Oánh chỉnh đốn lại trang phục rồi đi về phía Cố Muội Ly.
“Cô Cố, lâu rồi không thấy cô tới chỗ chúng tôi.” Tào Oánh Oánh bước từng bước đầy kiêu ngạo tới trước mặt Cố Muội Ly.
Cố Muội Ly ngẩn người nhìn đối phương một lát mới mỉm cười, đáp: “Cô Tào đấy à, vừa rồi tôi vào đây không nhìn thấy cô, còn tưởng là cô đã chuyển việc rồi.”
Tào Oánh Oánh cười mỉa, nói: “Cô Cố cứ đùa, tôi đâu có gia đình làm chỗ dựa như cô Cố, người bình thường như chúng tôi sao dám tùy tiện nhảy việc chứ. Ôi chết, cô xem đầu óc tôi thật là, nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy năm trước cô đã bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà rồi nhỉ?”
Đối với những cậu ấm cô chiêu kiểu này, lúc bọn họ có tiền mua hàng cho cửa tiệm thì đương nhiên Tào Oánh Oánh phải cúi đầu, cung phụng bọn họ như Thần Tài. Còn hiện tại, Cố Muội Ly chỉ là một người bị đuổi khỏi gia đình, không còn tư cách mua hàng ở đây, chẳng trách mà cô biến mất mấy năm trời, không thấy tới nữa.
Cố Muội Ly sửng sốt, cô không ngờ đột nhiên đối phương lại nói ra một câu như vậy.
Trông thấy biểu cảm của Cố Muội Ly, Tào Oánh Oánh lại càng đắc ý hơn: “Cô Cố cũng biết đấy, đồ trong tiệm chúng tôi toàn là hàng xa xỉ, nếu như cô không mua nổi thì tốt nhất là đừng chạm vào, lỡ làm bẩn hay làm hỏng chúng, tôi sợ là cô không đền nổi đâu, à phải rồi, tốt nhất là cô cũng đừng xem làm gì, có xem cũng không có tiền mua, chỉ tổ khó chịu trong lòng thôi.”