Trang viên nhà họ Vương.
Vương Diệu Tường kinh hồn bạt vía cúp điện thoại.
Vậy mà Hắc Minh lại chủ động từ bỏ nhiệm vụ, đồng thời còn cảnh cáo ông ta đối phương là nhân vật ông ta không thể đắc tội được.
Con chó nhà có tang bị nhà họ Cố diệt cả nhà phải chạy trốn suốt bảy năm có thể trở thành nhân vật lớn gì?
Hắc Minh này chắc chắn đã bị đối phương mua chuộc, một kẻ chỉ biết nhận tiên không nhận người, đây là loại chuyện chắc chắn anh ta có thể làm được.
Hoàng Lương!
Vương Diệu Tường tức giận trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Thù giết con trai không báo được, tao thề sẽ không bỏ qual
Bàn trà bị lật tung, bộ ấm trà trên bàn rơi đầy đất.
"Ông, ông chủ..." Quản gia sửng sốt.
Bao nhiêu năm qua, có sóng to gió lớn nào mà ông chủ chưa từng trải qua, ông chủ luôn bình tĩnh không để lộ cảm xúc ra ngoài.
Có vẻ như cái chết của cậu cả là một đòn giáng rất lớn đối với ông chủ.
Quản gia cũng rất bất đắc dĩ với cậu cả này.
Cậy trong nhà có tiền, anh ta từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì.
Chính ông ta đã cố gắng thuyết phục đối phương nhiều lần nhưng đối phương không hề nghe.
Cho rằng chỉ cần có tiền thì không có cô gái nào cưỡng lại được, không có chuyện gì...
Vậy nên mới nói, làm người tốt nhất đừng quá ngông cuồng, người xưa đã nói rồi, người điên có trời phạt, chó điên có người phạt.
Trong một tòa nhà cao tầng ở cách những tòa nhà chọc trời không xa.
Tâng năm mươi chín.
Sở Nguyên Thần đang ngồi trên ghế giám đốc, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh ta vừa nhận được điện thoại của Vương Diệu Tường, đối phương muốn anh ta giải quyết một người giúp mình, hứa sẽ lấy năm mươi phân trăm cổ phần toàn bộ tài sản của tập đoàn nhà họ Vương làm thù lao.
Giá trị tài sản ròng của Vương Diệu Tường đứng thứ bảy ở Kinh Hải, với tổng tài sản là bảy mươi tám tỷ, năm mươi phần trăm cổ phần này sẽ là gần bốn mươi tỷ.
Hơn nữa đây không phải là tiền mặt, mà là cổ phần, với dòng doanh thu kinh doanh ổn định vượt quá bốn mươi tỷ mỗi năm.
Vương Diệu Tường điên rồi, hay là ông ta đang bày mưu hãm hại anh ta?
Người kia đến cùng là ai? Đáng để Vương Diệu Tường trả giá đắt như vậy.
Sở Nguyên Thần đang nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ thì Hắc Minh đột nhiên bay từ ngoài tới, đấm mạnh làm cửa kính vỡ tan rồi bước vào.
Vệ sĩ ngoài cửa nghe thấy tiếng động lập tức xông vào, sau khi nhìn thấy là ai thì tự giác rút lui.
Sở Nguyên Thần khẽ cau mày: "Tôi bảo này, lần sau anh có thể đi thang máy bước vào từ cửa lớn không? Lần nào đến chỗ tôi anh cũng dùng cách này, tôi đã thay kính hơn mười lần rồi đấy."
Hắc Minh thu lại áo choàng đen, ngồi xuống bàn làm việc của giám đốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!