“Á!”
Vương Tuệ Chi hét ầm lên, hoảng sợ tái mét mặt.
Ngay khi lưỡi đao sắp chém trúng bà ấy, Hoàng Lương tung chưởng đẩy thanh đao ra.
“Rầm!”
Thanh mã tấu chém trúng tường, bức tường lập tức nứt đôi.
“Tránh ra!” Hoàng Lương quát lên, giật lấy thanh mã tấu, bất ngờ vung đao lên.
Lữ Trung Nguyên lùi lại liền mấy bước, sống đao gây ra áp lực khiến lục phủ ngũ tạng của anh ta bị chấn động, phải hít sâu một hơi mới ngăn được máu trào ra.
“Mã tấu là dùng để đối phó với kẻ địch chứ ai bảo cậu dùng nó để chém người nhà hả?” Nét mặt Hoàng Lương ngập tràn giận dữ.
Nếu như người làm điều này là Thịnh Hổ thì có lẽ Hoàng Lương đã không giận tới thể, bởi vì Thịnh Hổ vẫn thường xuyên làm những chuyện ngu ngốc nên có phạm phải sai lầm cũng chẳng có gì lạ.
Thế nhưng, không ngờ một người luôn điềm tĩnh như Lữ Trung Nguyên mà cũng phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
“Nhưng, nhưng sự thần thánh của Điện chủ là bất khả xâm phạm...”
“Cậu nghĩ Hoàng Lương tôi không tránh nổi cái tát này ư?” Hoàng Lương trầm giọng hỏi.
Lữ Trung Nguyên ngạc nhiên, đúng vậy, vừa rồi anh ta đúng là mụ mị đầu óc mất rồi, với tư cách là Điện chủ cấp Chiến Vương, sao Hoàng Lương lại không tránh được cái tát của một người bình thường cơ chứ, rõ ràng là do Hoàng Lương không định tránh.
“Thuộc hạ biết lỗi rồi.” Lữ Trung Nguyên quỳ một chân xuống đất, chắp tay đáp.
“Đi ra ngoài!”
“Vâng!”
Lữ Trung Nguyên đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Tuệ Chi nhìn những vết nứt trên tường, hít sâu một hơi, nếu như nhát đao vừa rồi chém trúng người bà ấy thì chẳng phải bà ấy sẽ bị bổ thành hai nửa ngay sao? Người bình thường có thể có sức mạnh đáng sợ như vậy ư?
Hoàng Lương không tránh cái tát này không chỉ đơn giản vì bà ấy là mẹ của Cố Muội Ly.
Theo Hoàng Lương được biết, Vương Tuệ Chi cực kỳ yêu thương Tâm Ngữ, kể từ khi Tâm Ngữ bị bệnh, bà ấy không chỉ đem hết tiền tiết kiệm ra lo chữa chạy mà còn từng tới nhà họ Cố cầu xin không chỉ một lần, chỉ điều này thôi đã đủ để Hoàng Lương coi bà ấy là người thân của mình rồi.
“Hoàng Lương, cậu giỏi thật đấy, chẳng trách cậu lại dám trở về, hóa ra là đã gia nhập xã hội đen rồi.” Vương Tuệ Chi chợt hiểu ra.
Hoàng Lương mỉm cười, không nói gì, tốt hơn hết là Vương Tuệ Chi không biết thân phận thật của anh.
Hoàng Lương nhẹ nhàng đặt Cố Muội Ly xuống giường bệnh, rút ba cây kim bạc ra, đi lại chỗ con gái.
“Cậu, cậu định làm gì vậy hả?” Trông thấy trong tay Hoàng Lương cầm cây kim bạc, Vương Tuệ Chi giật mình la lên, trái tim hoảng sợ đập thình thịch.
Hoàng Lương không trả lời, nhẹ nhàng đặt tay phải lên trên mạch đập của con gái, chẩn bệnh sơ qua mất vài giây, Hoàng Lương đã biết con gái mình bị làm sao.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Vương Tuệ Chi mở cửa xông ra ngoài.
Nghe Vương Tuệ Chi gọi, mấy bác sĩ chạy tới.
Trông thấy Hoàng Lương cầm ba cây kim bạc trong tay, bác sĩ nữ đứng đầu nhóm bác sĩ ở đây giận dữ la lên: “Anh muốn làm gì!”
Nữ bác sĩ này là bác sĩ chủ trị của Tâm Ngữ, chính bà ta là người buổi sáng bảo Cố Muội Ly đóng một trăm nghìn tiền viện phí.
“Chữa bệnh.” Hoàng Lương đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Chữa bệnh?” Nữ bác sĩ cười lạnh: “Anh đang nói đùa đấy à? Anh là bác sĩ chắc? Anh có biết cô bé bị bệnh gì không? Anh cầm mấy cây kim ghẻ đó giả vờ giả vịt cái gì hả?”
“Đúng vậy, nếu châm cứu mà chữa được bệnh này thì còn cần bệnh viện để làm gì, bọn tôi nghỉ việc hết được rồi.” Một y tá phụ họa, cô ta biết Tâm Ngữ bị bệnh tim bẩm sinh, muốn chữ khỏi căn bệnh này thì ngoài phẫu thuật ra không còn cách nào khác.
“Nhanh lên, nhanh lên, bác sĩ, cô mau ngăn cậu ta lại đi, đừng để cậu ta làm cháu ngoại tôi bị tương.” Vương Tuệ Chi lo lắng ra mặt, bà ấy cho rằng Hoàng Lương tới đây là để hại cháu gái mình.
Thế nhưng, bà ấy không nghĩ thử mà xem, Tâm Ngữ là con gái của Hoàng Lương, hổ dữ cũng không ăn thịt con.
“Này anh, nếu anh muốn chữa bệnh thì mời anh ra ngoài, không được làm chết người trong bệnh viện, hại tôi phải chịu trách nhiệm.” Nữ bác sĩ lạnh lùng nói, những người trong phòng bệnh này đúng là kỳ lạ, không chịu đóng tiền mổ đi mà lại mời một gã “bác sĩ” đi chân trần tới, nếu như cái câm kim ghẻ đó mà chữa được bệnh thì với kinh nghiệm hành nghề y hơn hai mươi năm, chẳng phải bà ta đã thành Hoa Đà tái thế rồi sao.
“Ngậm miệng! Còn nói năng lung tung nữa thì tôi sẽ phá lệ đánh cả phụ nữ đấy.” Nghe thấy chữ “chết”, Hoàng Lương lập tức nổi giận, nếu không nể tình đối phương là phụ nữ thì anh đã nóng máu, tát bà ta từ lâu rồi.
“Anh!” Nữ bác sĩ bị quát không nói nên lời, thấy dáng dấp của Hoàng Lương cao to, lực lưỡng, bà ta không dám động tới anh, kẻ cầm một cây kim ghẻ tuyên bố có thể chữa được bệnh tim thì có khác nào một tên điên.
Thôi, tùy anh vậy, anh muốn chữa thì chữa, lỡ có chết người thì cùng lắm bà ta cũng chỉ bị cảnh cáo một câu mà thôi, dù sao bà ta cũng đã hoàn thành nghĩa vụ nhắc nhở rồi.
Chữa bệnh gây chết người thì có khác gì giết người, cứ ngoan ngoãn chờ ngồi tù đi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
Hoàng Lương hít sâu một hơi, bệnh này không khó chữa, chẳng qua người nằm trên giường bệnh là con gái anh nên nhất định không được phép phạm sai lầm.
Ngay sau đó, Hoàng Lương giơ tay phải lên, ba cây kim bạc lơ lửng trong lòng bàn tay, mỗi cây kim bạc đều được chân khí bao phủ. Anh búng hai ngón tay, ba cây kim bạc được cắm vào ba huyệt Nội Quan, Chí Dương, Cưu Vĩ trong cơ thể của Hoàng Tâm Ngữ.
“Chân... Chân khí ngự châm, cấp bậc Quốc Y!”
Nữ bác sĩ vô cùng kinh ngạc, hai mắt trợn to.
Chỉ có bác sĩ cấp bậc Quốc Y mới có thể thực hiện được thuật chân khí ngự châm.
Cấp bậc Quốc Y là cấp bậc cao nhất trong giới y học của Việt Nam, theo như bà ta được biết, toàn bộ Việt Nam chỉ có ba vị bác sĩ cấp bậc Quốc Y mà thôi.
Hơn nữa, tất cả đều cực kỳ thần bí, đừng nói là người bình thường, cho dù là người giàu nhất nước muốn gặp một lần cũng khó như lên trời.
Không ngờ người này lại xuất hiện trước mặt bà ta.
Mọi người đều ngơ ngác không hiểu, chỉ có mình nữ bác sĩ là biết cấp bậc Quốc Y kinh khủng như thế nào qua lời kể của thầy mình.
Như bà ta đã nói, người đời đều biết cả nước chỉ có ba vị Quốc Y, nếu muốn đạt tới cấp bậc Quốc Y thì trước hết phải đạt tới cấp bậc Chiến Thần.
Quốc Y thì đã là Chiến Thần rồi nhưng là Chiến Thần thì chưa chắc đã có thể trở thành Quốc Y.
Cho nên, có thể thấy muốn trở thành Quốc Y gian nan như thế nào.
Nếu bà ta biết trong Tru Thần Điện có tới mười ba vị Quốc Y, e là sẽ sợ rớt cả cằm.
Cấp bậc Chiến Thần trong Tru Thần Điện có hơn trăm người, Đông Cảnh Trấn Quốc Sứ Cô Bại Thiên đã đạt tới cấp Chiến Thần chín sao, là người có hy vọng cao nhất có thể tiếp bước Hoàng Lương, vinh dự thăng lên tới cấp Chiến Vương.
Mấy phút sau, Hoàng Lương rút ngân châm ra, con gái anh còn nhỏ tuổi, hơn nữa hiện tại thể trạng đang yếu, nhanh quá sẽ không đạt được điều muốn làm.
Để cô bé nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi hẳn.
Sau khi ngân châm được rút ra, Tâm Ngữ chậm rãi mở mắt.
“Bố...”
Trông thấy Hoàng Lương, Tâm Ngữ đỏ hoe mắt, vươn đôi tay nhỏ bé lên, ôm chặt cổ bố, nước mắt trào ra khỏi bờ mi.
“Ừ, Tâm Ngữ, bố đây, ngoan nào, đừng khóc.” Hoàng Lương vỗ nhẹ lưng cô con gái bé bỏng để an ủi.
Tâm Ngữ vẫn ôm chặt cổ bố: “Bố, Tâm Ngữ mơ thấy một giấc mơ rất dài, con mơ thấy bố bỏ đi, không cần Tâm Ngữ và mẹ nữa, huhu…”