Edit & Beta: Ái Tuyết"Đoạn thời gian trước thê chủ của các ngươi tương đối bận rộn, tất nhiên sẽ không để tâm đến nhiều chuyện như vậy. Bất quá nghe nói lúc này cũng đã dàn xếp xong mọi chuyện, hiện tại đã có thời gian nghỉ ngơi. Các ngươi nắm chặt thời gian, nói không chừng trước năm mới bụng cũng có động tĩnh a. Đến lúc đó lại để thê chủ nhà ta cũng kê chút thuốc an thai cho các ngươi. Bảo đảm sinh ra được một tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp."
Nhóm phu lang cười cười, biết Trương Phong đang an ủi bọn họ, chỉ là sắc mặt bọn họ cũng không có chuyển biến tốt hơn bao nhiêu. Cuối cùng vẫn là Giang Hưng Nghiêu không nhịn được nói ra lời trong lòng.
"Đã hơn nửa năm nay thê chủ chưa từng cùng phòng với ta."
Trương Phong có chút kinh ngạc, nhìn về phía những người khác, phát hiện bọn họ đều không ngoài ý muốn.
"Mấy người các ngươi cũng như vậy?" Trương Phong hỏi một câu.
Mấy người Linh Thánh gật gật đầu.
"Bác Văn, ngươi ở cạnh phòng Nam Trúc, nàng cũng không đi qua phòng ngươi sao?"
Mấy người đồng loạt nhìn về phía Bối Bác Văn, hắn cùng thê chủ ở chung một viện, cách thê chủ gần nhất, cơ hội cũng lớn nhất.
Chính Bối Bác Văn cũng nghĩ vậy, nhưng tuy ở gần nhau, thê chủ lại chưa từng đi đến phòng hắn.
Dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người, Bối Bác Văn cũng gật gật đầu.
"Này..!" Trương Phong thấy vậy thật sự khiếp sợ, nào có nữ tử lại hơn nửa năm không tiến vào phòng phu lang. Trừ phi.....
Trương Phong nghĩ tới một loại khả năng, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy không có khả năng, Minh Mộc đều đã mang thai, cho nên hẳn sẽ không như hắn nghĩ.
Nhưng mấy người Bối Bác Văn mỗi người một phong tư khác nhau, bộ dạng cũng đều tốt nhất, Khấu Nam Trúc không thể sớm chiều chung dụng mà tâm vẫn không loạn a.
"Thê chủ, có phải sinh bệnh hay không?" Tư Ngọc nghĩ đến gì đó, châm chước một chút mới mở miệng.
Trước kia hắn từng nghe qua, có người đi săn không cẩn thận bị thương đến căn cơ, cho nên không còn khả năng cái kia nữa.
Trên mặt mấy người khác lộ ra biểu tình quái dị, sau đó thống nhất nhìn về phía Bối Bác Văn.
"Bác Văn ca ca, thê chủ tín nhiệm nhất là huynh, bằng không huynh đi hỏi thê chủ một chút?"
Bối Bác Văn rơi vào khó xử, hắn cũng lo lắng sức khoẻ thê chủ, nhưng mà: "Cứ như vậy đi hỏi sợ là sẽ chọc thê chủ tức giận. Nữ tử bình thường chắc chắn không thể tiếp nhận được chuyện như vậy, huống hồ là thê chủ có tính tình cường thế như kia."
Mọi người suy nghĩ kỹ thấy cũng đúng, nếu trực tiếp đi hỏi, sợ là sẽ chọc giận đến thê chủ.
Trương Phong vốn không muốn quản nhiều đến chuyện nhà của người khác, nhưng lúc này nhìn nhóm phu lang mặt ủ mày ê. Nếu không cởi bỏ khúc mắc, sợ rằng tiệc đông chí hôm nay trôi qua không còn vui nữa.
Suy nghĩ một chút mới mở miệng: "Bằng không ta để thê chủ nhà ta bắt mạch cho Nam Trúc? Chỉ nói là bắt mạch bình an thông thường, thử xem rốt cuộc có đúng như suy đoán của chúng ta hay không."
Cái chủ ý này cũng rất tốt, nếu thật đúng như suy đoán, như vậy có thể sớm trị liệu, còn bảo toàn được mặt mũi thê chủ.
"Ân, cũng được, vậy phiền toái ngài rồi." Nhóm người cảm kích Trương Phong.
Mà bên kia lực chú ý của Khấu Nam Trúc đều đặt ở trên người Minh Mộc, cũng không có chú ý mọi người ở bên ngoài đang thảo luận cái gì. Minh Mộc bụng đã nhô lên rất rõ ràng, hơn nữa mấy tháng nay điều dưỡng rất tốt, nguyên bản cả người gầy yếu hiện tại sắc mặt cũng hồng nhuận lên.
"Thê chủ, vừa rồi ta không phải cố ý phát giận cùng mọi ngươi đâu." Thời điểm Minh Mộc giận dỗi về phòng đã hối hận, thê chủ thật vất vả mới hết bận rộn trở về nhà, hắn thế nhưng lại nổi lên tiểu tính tình.
Lúc này thấy Khấu Nam Trúc thế nhưng lại đi theo hắn vào nhà, trên mặt cũng không có biểu tình tức giận, trong lòng càng thêm áy náy.
Khấu Nam Trúc lắc đầu tỏ vẻ không để ý.
"Ta biết, ngươi chỉ thẹn thùng, lại nói người đang có thai tính tình thay đổi thất thường cũng là bình thường."
Khấu Nam Trúc đem tay đặt ở trên bụng Minh Mộc, cảm thụ nơi này có tiếng tim đập hữu lực, một loại cảm giác huyết mạch tương liên theo bàn tay truyền đến lòng nàng.
"Cảm ơn ngươi, đã đem hài tử nuôi dưỡng thật tốt."
Minh Mộc nghe thấy thê chủ thế nhưng lại nói lời cảm tạ với hắn, nội tâm dâng lên cảm giác thụ sủng nhược kinh.
"Thê chủ, đây là điều đương nhiên, huống hồ đây cũng là hài tử của ta, ta đương nhiên muốn suy nghĩ cho bảo bảo nhiều hơn. Nhưng thê chủ ngài bận rộn trong thời gian dài như vậy, chắc chắn đã rất mệt, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, ta vừa rồi còn giở ra tiểu tính tình, thật sự đã không đúng."
Khấu Nam Trúc an ủi xoa đầu Minh Mộc, nhìn hắn trong lúc nói chuyện vô tình lộ ra đầu lưỡi phấn hồng, ánh mắt nàng lập tức tối xuống. Minh Mộc còn không biết, sau khi nói xong còn cắn nhẹ môi dưới lộ ra mấy cái răng nho nhỏ.
Hàm răng trắng tinh càng khiến môi Minh Mộc thêm hồng nhuận, hương vị nếm vào tất nhiên không tồi, nghĩ đến đây Khấu Nam Trúc cũng thật sự cúi người nhấm nháp.
Bởi vì bận rộn, khoảng thời gian trước Khấu Nam Trúc đều cường ngạnh đem cảm giác kia áp xuống, nhưng lúc này thật sự có chút khống chế không được.
"Qua ba tháng đầu, cẩn thận một chút cũng có thể."
Minh Mộc còn chưa hồi thần sau nụ hôn vừa rồi, đại não trống rỗng mờ mịt hỏi: "Cái gì?"
Minh Mộc tuy rằng ngây thơ, nhưng ánh mắt Khấu Nam Trúc lúc này quá lộ liễu, tựa hồ hắn đang trần như nhộng. Phản ứng dù trì độn đến mấy thì hắn cũng ý thức được ý tứ thê chủ lúc này.
"Thê chủ, hiện tại vẫn còn là ban ngày."
"Không có việc gì, một lát nữa sẽ tối."
Minh Mộc "....."
Lời này của Thê chủ tựa hồ có chút chơi xấu, rõ ràng sắc trời vẫn còn sớm.
"Ta sẽ cẩn thận, nếu bụng không thoải mái cứ nói ra." Khấu Nam Trúc không cho phép hắn cự tuyệt, chậm rãi rút đi quần áo trên người hắn, đặt hắn nằm lên trên giường mềm ấm áp.
"Ta có phải từng nói qua với ngươi, lúc ngươi khóc ở trên giường rất đẹp mắt. Đôi mắt này sẽ ngập nước lưng tròng làm người ta khống chế không được."
Minh Mộc thành công bị chọc cho cả người đỏ hồng từ đầu tới chân, Khấu Nam Trúc cố gắng hết sức khắc chế, mới không để bản thân làm hắn bị thương.
"Cho nên, muốn khóc thì cứ khóc ra đi, ta thích xem."
Minh Mộc sao có thể chống đỡ nổi, huống hồ hắn tựa hồ cảm giác được, từ lúc mang thai thân thể hắn càng thêm mẫn cảm, không đến một lúc đã nức nở ra tiếng.
"Thê chủ, chậm một chút."
"Bụng không thoải mái sao?"
"Không.. Không phải. Bụng không phải không thoải mái, ô ô.. Chậm một chút."
"Hảo, nghe ngươi, ta sẽ chậm rãi." Ngữ khí nghe như thế nào đều mang theo ác liệt.
Thẳng đến khi Minh Mộc khóc đến đỏ mắt, thật sự không chịu nổi, nàng mới kéo ra khoảng cách hai người, thương tiếc nhìn hắn.
Một lát sau Khấu Nam Trúc liếm đi nước mắt nơi khóe mắt hắn, nhìn bộ dáng mỏi mệt của hắn. Cuối cùng không dám khi dễ quá độc ác. Khấu Nam Trúc hôn nhẹ lên bụng hắn sau đó lui xuống.
Minh Mộc giống như mèo nhỏ củng vào trong lòng ngực nàng, Khấu Nam Trúc thuận thế ôm lấy đến khi hắn hoàn toàn ngủ say mới đứng dậy.
Nghĩ nghĩ vừa rồi tuy rằng nàng đã khống chế lực đạo, nhưng để đảm bảo nàng vẫn quyết định đi hỏi Triệu y phủ một chút.
Bên kia Triệu y phục nhận được ý kiến Trương Phong, đang nghĩ ngợi tìm cách bắt mạch cho Khấu Nam Trúc đã thấy Khấu Nam Trúc bước vào phòng bà.
"Triệu y phủ, một lát nữa phiền toái bà đi bắt mạch cho Minh Mộc."
"Minh Mộc không thoải mái sao? Mạch tượng hắn vẫn luôn ổn định mà, đây là làm sao vậy?"
"Bà đừng kích động, chắc không có chuyện gì đâu, ta chẳng qua không yên tâm mới muốn bà đi xem một chút."
Biểu tình Triệu y phủ lúc này mới thả lỏng, Minh Mộc hiện giờ chính là đối tượng quan trọng cần bà trông coi: "Yên tâm đi Nam Trúc, mỗi ngày ta đều bắt mạch cho hắn, buổi sáng hôm nay ta đã bắt mạch cho hắn, đều ổn cả."
Triệu y phủ còn tưởng Khấu Nam Trúc quá mức cẩn thận.
"Ta biết, chỉ là vừa rồi ta càn rỡ chút, hắn bây giờ đã mệt đến ngủ say luôn rồi, cho nên ta mới muốn bà đi xem một chút." Khấu Nam Trúc mặt không đỏ tim không đập nói, dường như người khi dễ hắn không phải là nàng.
Triệu Phủ Y ( ̄ O  ̄)!!
"Hả??...Ân... Được... Ta đi qua đó ngay."
"Cũng không cần phải đi ngay bây giờ, để hắn ngủ dậy bà lại đi qua đó xem cũng được."
Triệu y phủ ăn cẩu lương chỉ có thể dừng lại bước chân sắp ra bậc cửa, quay đầu trở về. Đồng thời trong lòng hung hăng nhéo cho mình một cái, mệt bà ngay từ đầu còn do dự không trực tiếp bắt mạch cho Khấu Nam Trúc.
Xem tình huống này đi, rất rõ ràng không có tật xấu gì a. Nếu bà thật sự hồ đồ bắt mạch cho nàng, bị nàng phát hiện nguyên do trong đó sợ là hậu quả rất nghiêm trọng a!
Bị chính nhóm phu lang mình hoài nghi mình có tật xấu ở phương diện kia, cho dù là bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể nhẫn nhịn được.
Không được! Bà phải nhanh chóng nói cho phu lang nhà bà biết mới được, để cho bọn họ đem chuyện này nuốt vào trong bụng.
*Xin ý kiến mn: Có nên thay đổi xưng hô giữa Khấu Nam Trúc với nhóm phu lang, từ ta và ngươi/ngài thành ta và chàng/nàng được không mn? Bản gốc k thay đổi, nhưng Tuyết edit thấy ngươi-ta, ngài-ta xa cách sao ấyHết chương 33