Dựng thẳng hai ngón tay, Sở Xuân Đình lại nói: “Ngón tay A Thủy dài năm mươi phân, có thể trèo mái nhà có thể trèo tường, mày nói cậu ta chỉ lấy được ba quyển sách y học, mày cảm thấy tao có thể tin được không?”
Sở Thanh Tập giả vờ đưa tay moi tim: “Sao cha lại không tin con, nếu không con m.ó.c t.i.m ra cho cha xem?”
“Mày mà có tim? Trong bụng mày không phải treo gan lừa phổi chó đấy sao?” Ông lão nói xong, xoay người rời đi. Sở Thanh Tập quay đầu lại, A Thủy cúi đầu, đứng sau ông ta.
A Thủy này là người Nam Dương, được Sở Thanh Tập nuôi nấng từ nhỏ, bên ngoài là tôi tớ, ở nơi riêng tư thì còn thân hơn cả con cái. Bất lực nhìn A Thủy nửa ngày, ông ta giơ năm ngón tay lên, nói: “Đưa cho ông cụ thêm ba quyển đi.”
A Thủy chỉ chấp hành nhiệm vụ, hỏi: “Còn lại thì sao, mang về nước M?”
Cậu ta có thể làm được nhưng hơn bảy tám quyển, là một bộ sách lớn.
Hai mắt Sở Thanh Tập vừa xoay chuyển, lập tức vạch ra một kế hoạch.
Thật ra không trách ông cụ gọi ông ta là súc vật, cũng không trách Lâm Bạch Thanh không dám tín nhiệm ông ta. Sở Xuân Đình còn đang gánh vác mấy chức vụ vinh dự ở trong chính phủ, đương nhiên không muốn ở tuổi gần đất xa trời lại mất hết danh dự.
Nhưng mà đã lên được chức vị như ông ta, mọi việc cũng không cần tự mình ra tay, những người giống như ông Lý ăn sung mặc sướng ở Nam Dương, hay đám người Phúc Châu hỗn tạp ở nước ngoài kia, chỉ cần ông ta chào hỏi một tiếng, ra uy phản đối, bọn họ sẽ tự tổ chức lại.
Mà sách y học vốn nên bị đốt bởi một trong đuốc, đương nhiên cũng là được tên trộm A Thủy: người có thể trèo lên mái nhà nhảy qua vách tường: lấy ra. Sau đó, A Thủy chạy không ngừng nghỉ về thành phố cảng, mới có chuyện đổi thuốc. Thứ đó cậu ta không mang về, giấu ở nơi khác, về phần đó là cái gì, cũng chỉ có hai người là cậu ta và Sở Thanh Tập biết.
Mà Sở Thanh Tập vừa được gọi là Tỳ Hưu, đương nhiên trong lòng đều có suy tính, A Thủy cực khổ đi một chuyến, vẫn là dính líu đến hoạt động phi pháp, ông ta sẽ không giao toàn bộ thứ đó cho ông cụ.
Chỉ muốn tùy tiện cho vài quyển sách để đuổi ông cụ đi.
Những quyển sách còn lại, ông ta còn có dự định khác.
Suy nghĩ một lúc, ông ta nói: “Chỉ đưa năm quyển sách cho ông cụ, đưa phần còn lại cho tôi, nhất là Tiểu Phẩm Phương và Kim Quỹ Yếu Lược, đồ ngốc nhà cậu đừng có mà nhận lầm, mấy quyển đó tôi muốn tự tay giao cho Thanh Thanh, phải nhớ là, nó liên quan đến cổ phần của tôi khi Linh Đan Đường mở cửa hàng ở nước M.”
A Thủy gật đầu: “Vâng.”
Quay người, cậu ta rời đi.
Sở Thanh Tập thì đang tính toán, phải lấy lòng Lâm Bạch Thanh như thế nào, để chia tiền từ thị trường Trung y khổng lồ.
Còn về Sở Xuân Đình, thật ra Sở Thanh Tập không hề lo lắng thuốc sẽ bị hư hại, bởi vì ông ta luôn mang theo bên người một hộp gỗ trầm hương hoàng gia thời xưa chuyên dùng để đựng thuốc viên, hình ngũ giác nhỏ nhắn tinh xảo, bên trong có thể đựng năm viên thuốc viên.
Hộp được chế tạo từ trầm hương băng phiến, chế tác cực kỳ tinh xảo, thuốc viên bỏ vào bên trong, khe hở hộp khít chặt, có hiệu quả đông lạnh tự nhiên, hiệu quả bảo đảm chất lượng còn tốt hơn tủ lạnh, kho lạnh hiện nay.
Cầm hộp, ông ta thong thả đi tới ngoài phòng Hashimoto Juichi, bên ngoài có một nhóm vệ sĩ vây quanh.
Cho rằng Sở Xuân Đình là khách của khách sạn, hơn nữa ông ta trời sinh mặt mày dữ tợn, còn mang theo sự uy nghiêm, nhóm vệ sĩ đó không dám đuổi ông ta, mặc cho ông ta tùy ý đứng ở ngoài cửa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!