Hai viên An Cung Ngưu Hoàng hoàn, hai viên Tô Hợp Hương hoàn, đó là thứ bảo vệ tính mạng mà Hashimoto Juichi trân quý.
Chẳng lẽ bị Sở Xuân Đình đánh tráo, vậy ông ta đổi thành cái gì, thuốc độc?
Năm nay Hashimoto Juichi mới sáu mươi tuổi, năm ngoái Lâm Bạch Thanh mới trị liệu thân thể cho ông ta, hiện giờ cơ thể vô cùng khỏe mạnh, tuy bị nhồi m.á.u cơ tim, nhưng nền tảng cơ thể vẫn còn, chỉ cần có thuốc tốt là có thể chống đỡ được.
Nhưng nếu thuốc bị Sở Xuân Đình đổi thành thuốc độc thì sao? Vậy chẳng phải bây giờ ông ta sẽ c.h.ế.t sao?
Hashimoto Juichi muốn hét lớn lên, kêu cứu mạng, đáng tiếc lại không phát ra được âm thanh nào. Nhưng trong đầu ông ta đang gào thét, đang thét chói tai. Trong lòng ông ta nghĩ Hoa Hạ rộng lớn, là một đất nước trọng lễ nghĩa, làm sao có thể xuất hiện loại người bỉ ổi hèn hạ như Sở Xuân Đình.
Mà ở giây phút cuối cùng trước khi ý thức rơi vào trạng thái hôn mê đã có một suy nghĩ nảy ra, trong lòng Hashimoto Juichi nghĩ chỉ cần có thể vượt qua, ông ta nhất định phải tự tay hủy diệt người Sở Xuân Đình yêu nhất, Lâm Bạch Thanh, để cho ông ta cũng có thể trải qua cảm giác đau lòng và đau đớn của ông ta vào lúc này!
“Thuốc này cần bao lâu mới có tác dụng?” Koyasu hỏi chú Kuro của anh ta.
Dù sao Kuro cũng là một bác sĩ trung y lâu năm, đã trải qua rất nhiều chuyện, bắt mạch của Hashimoto Juichi nói: “Nhiều nhất là mười lăm phút, để xe cứu thương của bệnh viện Dưỡng Hòa chờ lệnh bất cứ lúc nào!”
Koyasu gật đầu: “Vâng!”
Lăn qua lăn lại, Sở Xuân Đình xoa xoa hai viên thuốc sáp nhỏ, vào giây phút Hashimoto Juichi được đỡ vào phòng, tay ông ta dừng lại, tiếng lông lốc cũng im bặt, chắp hai tay lên, hai mắt lo lắng nhìn về phía Hashimoto Juichi đã rời đi.
Đáng tiếc, có một bác sĩ trung y lão luyện có kinh nghiệm che chở, nếu không giờ phút này Hashimoto Juichi đã về trời rồi.
Con trai của ông ta Sở Thanh Tập vẫn luôn đứng ở cầu thang, lúc này rón rén chui ra, cười tủm tỉm, đưa tay cầm viên thuốc, miệng còn nói: “Cha, cha nghịch thêm một lúc nữa là viên thuốc sáp sẽ tan mất đó, mau đưa nó cho con.”
Hai viên Sở Xuân Đình cầm là hai viên thuốc cũ được sản xuất vào năm 1949, không được đóng gói dày giống như thuốc mới hiện nay, loại thuốc cũ này, vỏ sáp chính là lá chắn duy nhất, một khi bị vỡ, không khí đi vào, thuốc sẽ bị biến chất.
Mà một khi thuốc đã biến chất, vậy chẳng phải A Thủy vắt óc tìm kế ăn trộm được là lãng phí sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!