Cáo già xảo quyệt, là ông ta, chắc chắn là ông ta, đã từng sai một băng xã hội đen đánh gãy tay Kuro, hiện tai vẫn vậy, phóng hỏa, vậy mà ông ta phóng hỏa.
Hashimoto Juichi lại suy nghĩ một lát rồi mắng: “Pio, Cố Bồi, cậu bỉ ổi vô sỉ.”
Nhưng chuyện này không liên quan đến Cố Bồi, thậm chí anh cũng không ở hiện trường, mắng anh thì có tác dụng gì?
Cuối cùng, Hashimoto Juichi nhìn Lâm Bạch Thanh.
Lúc này lưỡi của ông ta đã không nghe lệnh nữa, nhưng ông ta đang nỗ lực, khó khăn chỉ huy các vệ sĩ, miệng hét: “Giết, giết!” Ông ta vô cùng tức tối.
Ông ta phẫn nộ đến nỗi ước gì có thể một phát đốt trụi Linh Đan Đường như tổ tiên ông ta đã làm, để nó trở thành một mảnh đất khô cằn.
Trong lòng ông ta giờ đây chỉ có chữ giết.
Nhưng thật ra người ngoài nhìn vào, giờ ông ta trông như kẻ điên.
Hai tay run rẩy, hai chân cũng thế, mắt xếch miệng méo, nước bọt không tự chủ chảy khỏi khóe miệng, ánh mắt hung tợn, nhưng mắt kính hơi trượt xuống phân nửa, nước mũi tung tóe, trông như ông lão đáng thương bất thình lình đột quỵ.
Hashimoto Kuro lại ôn hòa hơn em trai, vẫn khống chế được cảm xúc, mắt thấy em trai bệnh rồi, dĩ nhiên phải cứu. Gọi các vệ sĩ đỡ người, vội vàng đi vào thang máy trong hoảng loạn gấp gáp, muốn đưa người xuống lầu. Đúng rồi, có một món đồ đến lúc này chắn hẳn cần phải dùng. Đó chính là Tô Hợp Hương hoàn năm 49 của Linh Đan Đường.
Luyện thuốc không những phải xem nguyên liệu dược phẩm, mà còn phải xem bác sĩ luyện thuốc, và độ lửa của các loại dược liệu.
Như đầu bếp phối gia vị, độ lửa khác nhau thì thức ăn nấu ra vị cũng khác nhau, cùng dược liệu, cùng số gam, cũng chỉ có đôi tay người luyện thuốc mới có thể nắm bắt được độ lửa của các dược liệu lúc bào chế.
Dược tính tương đương, nhưng là thuốc tốt chỉ có thể chữa bệnh, hay là thần dược cứu mạng, thì chỉ cách biệt ở độ lửa.
Có lẽ là vì lúc ấy tâm trạng Cố Minh vui vẻ, có lẽ vì lúc ấy ông đang ở độ tuổi hoàng kim của đời người, mạnh ở mọi mặt, nên An cung ngưu hoàng hoàn và Tô Hợp Hương hoàn năm 1949, nghe nói thật sự có thể một viên chính là một mạng người, không có ngoại lệ.
Hơn nữa chỉ cần uống nó, dù xuất huyết não hay nhồi m.á.u cơ tim, tuyệt không để lại hậu di chứng. Hashimoto Juichi bị nhồi m.á.u cơ tim, thuộc chứng lương khai, nên phải uống Tô Hợp Hương hoàn. Mấy năm nay ông ta luôn mang thuốc theo bên người như hình với bóng.
Lúc này đây ông ta cũng biết mình phải uống thuốc rồi, còn không uống nữa thì giờ ông ta cũng chẳng còn mạng.
Ông ta không nói nên lời, hàm va vào nhau: “Thuốc, thuốc!”
Koyasu giúp ông ta vặn mở hộp thuốc nhưng tên nhóc không có kinh nghiệm này không hiểu gì về trung y, nên anh ta vậy mà muốn xé bỏ lá thếp vàng mới đút. Tuy Hashimoto Juichi bị nhồi m.á.u cơ tim rồi nhưng người vẫn còn tỉnh táo, mắt thấy Koyasu lột bỏ lá thếp vàng, tức đến con ngươi suýt trồi ra ngoài. Cũng may Hashimoto Kuro có kinh nghiệm, cướp lấy bỏ cả thuốc lẫn lá vàng vào miệng ông ta.
Lúc này răng ông ta cũng không nghe điều khiển nữa, còn phải nhờ Kuro dùng ngón tay vò nát thuốc, nghiền nó bỏ vào.
Khó khăn nuốt xuống, thứ Hashimoto Juichi nghĩ trong đầu đương nhiên vẫn là g.i.ế.c giết giết.
Ông ta nghĩ chờ ông ta hồi phục, chỉ cần ông ta khỏe lại, ông ta phải san bằng Linh Đan Đường bằng mọi giá.
Lúc được dìu xuống thang máy, ý thức và tầm nhìn của ông ta đã mơ màng, nhưng ý chí sinh tồn của ông ta ngoan cường đến thế.
Ông ta đang toàn tâm cảm nhận linh dược trong truyền thuyết kia, Tô Hợp Hương hoàn có thể cứu người c.h.ế.t sẽ phát huy công hiệu thế nào trong cơ thể ông ta.
Thân là một bác sĩ trung y, ông ta cũng rất tò mò thời điểm giữa sự sống và cái chết.
Muốn biết thần dược trung y dùng để cứu mạng, thuốc hồi sức dùng trên người bệnh nhân rốt cuộc là cảm giác thế nào.
Vừa ra khỏi thang máy, ông ta thấy một ông lão gầy gò còng lưng, lông mày đỏ, hói đầu, cười khà khà.
Ý thức của ông ta không theo kịp nên ông ta chỉ cảm thấy quen mắt nhưng không nhận ra đối phương là ai.
Nhưng ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào ông lão lông mày đỏ kia, ông ta cứ thấy chắc mình rất quen thuộc đối phương mới đúng.
Đi xa vài bước, ông ta nhìn thấy cả người ông lão kia, người đó hơi có cốt cách của bậc tiên, một tay chống gậy, tay còn lại chơi đùa hai quả hạch đào.
Lăn lốc, quả hạch đào kia ma sát với nhau phát ra tiếng vang giòn giã.
Nhưng không đúng, hình như đó không phải hạch đào, mà là âm thanh của hộp thuốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!