Trác Ngôn Quân còn là một người rất điên, bà ta lập tức hét to: “Sao ông có thể làm vậy, là ông đưa lá trà cho tôi, ông bảo tôi cho Cố Khắc uống, ông không thể đẩy tội cho mình tôi…”
Nhà hàng vào buổi sáng, ngắm được cảnh biển, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, trong nhà hàng vốn yên tĩnh lại vang lên tiếng gào điên loạn, bỗng chốc mọi người đều nhìn qua.
Vệ sĩ của Hashimoto Juichi cũng rất tốc độ, có vài tên vây chặn thành bức tường người, còn có người chặn riêng Cố Bồi lại, có người bịt miệng Trác Ngôn Quân, chỉ cần một ánh nhìn của Hashimoto Juichi, hai vệ sĩ đã lôi Trác Ngôn Quân ra ngoài.
Sợ Cố Bồi sẽ cản lại, một vị luật sư tiến lên nhắc nhở: “Anh Cố Bồi, bà Trác là vợ của ông Hashimoto, hiện tại bà ấy không khỏe lắm, anh không ý kiến chứ?”
Trác Ngôn Quân liên tục đ.ấ.m đá, ưm ưm kêu loạn: “Pio, Pio!”
Thấy Cố Bồi không quan tâm đến mình nên lại giãy giụa quay đầu nhìn Paul, nhưng sức của các vệ sĩ quá mạnh, bà ta cũng rất yếu, bị đối phương bịt miệng, chế trụ cánh tay, căn bản bà ta không có sức phản kháng.
Paul đang ăn cơm với Sở Sở, thậm chí không chú ý đến mẹ già bị dẫn đi, chỉ có Cố Bồi trông thấy.
Nhưng Cố Bồi là người bà ta hận nhất, cũng ghét nhất, còn ngược đãi anh nửa đời.
Anh không nhúc nhích, cũng không nói gì, cứ nhìn mẹ bị người ta kéo đi như thế, rồi quay đầu nhìn vợ mặt đầy lo lắng ngồi phía xa, gửi cho cô một ánh mắt xác nhận.
Sau đó mới nói với luật sư của Hashimoto: “Tôi không ý kiến.”
Nên mẹ của anh bị cưỡng chế đưa đi, anh không có bất kỳ ý kiến gì?
Hashimoto Juichi vứt khăn lụa xuống, trong đôi mắt nho nhã lóe qua sự khôn ngoan: “Vậy chúng ta gặp ở hội trường!”
Ông ta thấy trận chiến này ông ta thắng chắc rồi.
Phải, Cố Khắc do ông ta g.i.ế.c thật.
Nhưng thế thì sao, dù lúc nãy Cố Bồi ghi âm, dù Trác Ngôn Quân sẽ phản bội, dù Paul nộp chứng cứ liên quan vụ án lần nữa để cảnh sát nước M khởi động quy trình phúc thẩm, không có lệnh bắt giữ cũng chẳng hề gì.
Chỉ cần kể từ bây giờ ông ta không đến nước M nữa thì pháp luật không làm gì được ông ta.
Lúc này đây, Trác Ngôn Quân còn là vợ ông ta, sẽ do ông ta xử lý.
Mà Cố Bồi thì sao, anh biết đã xảy ra chuyện gì thì có thể làm sao, anh không làm được gì cả. Hôm nay không ai có thể ngăn cản Hashimoto Juichi tham gia diễn đàn với danh nghĩa người đứng ra tổ chức. Anh em Cố Bồi hừng hừng khí thế, nhưng họ không làm lớn chuyện được.
Bởi vì ông ta đã thỏa thuận với cảnh sát, cảnh sát thành phố cảng ra quân, đích thân giới nghiêm, bảo vệ trị an ở bên ngoài. Nên người biểu tình, nhóm ký giả và chó săn nổi tiếng ở thành phố cảng cũng không vào được.
Ở hội trường, trước mắt tất cả những người chờ lệnh đều mang họ Hashimoto, đều là con cháu của Hashimoto Juichi, do Hashimoto Kuro dẫn dắt, còn có một nhóm vệ sĩ đang đợi lệnh.
Cố Bồi anh có thể gây ra sóng gió gì được?
Lâm Bạch Thanh thân là người đứng đầu của đoàn bác sĩ trung y nước Hoa nên có thể tham gia, suy cho cùng Hashimoto Juichi cũng biết lý lẽ, ông ta sẽ cho cô một chỗ trên sân khấu để cô nói vài câu, nhưng muốn đưa cô làm chủ trì hội nghị thì nằm mơ đi.
Trước khi rời khỏi nhà hàng, Hashimoto Juichi lại quay đầu nhìn Cố Bồi.
Anh vẫn ngồi tại chỗ, đang dùng khăn giấy lau ngón tay cẩn thận.
Da dẻ trắng nõn, mày thanh tú, sống mũi dài, anh cúi đầu lại có trông có vẻ ôn hòa. Nhưng Hashimoto Juichi đoán trong lòng anh chắc rất chán nản, cũng rất phẫn nộ.
Ông ta thầm nói tiếc thật, bốn anh em nhà họ Cố, nhất là Cố Bồi, ưu tú, tự kỷ luật và trẻ như thế mà lại không phải m.á.u mủ của ông ta, không phải là con cháu của người Yamato họ.
Vì theo đuổi sự nghiệp mà giờ đây các con trai đều còn nhỏ, chẳng có mấy ai tài giỏi trong số con cháu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!