“Please! Thanh Thanh!” Mila thực sự tốt lên rất nhiều, thanh quản từng bị tổn thương do điều trị bằng hoá chất, hiện giờ đã từ từ hồi phục, có thể phát ra âm thanh bình thường.
Mái tóc bà ấy từng rụng hết tóc vì xạ trị dần dần cũng mọc trở lại, bây giờ đã mọc thành một lớp hơi mỏng trên da đầu, làm nổi bật cơ thể gầy gò, bờ vai rộng lớn của bà ấy, trông giống như một tomboy.
Đó là một người tội nghiệp, một nữ bệnh nhân đáng thương. Mấy tháng qua, Lâm Bạch Thanh chăm sóc bà ấy cũng không nhiều, bà ấy vẫn đang được bác sĩ Lưu điều trị cho. Nhưng sau khi đến thành phố cảng, sẽ do Lâm Bạch Thanh phụ trách điều trị cho bà ấy.
Bà ấy đã uống quá nhiều thuốc đắng, thực sự không uống nổi nữa, muốn xin Lâm Bạch Thanh châm chước cho chút. Lâm Bạch Thanh cũng biết thuốc trung y rất đắng, biết châm cứu rất đau, nhưng vì chữa bệnh mà không còn cách nào.
Cô đỡ xe lăn của Mila Xe, nhẹ nhàng vỗ đùi của bà ấy, dịu dàng nói: “Xin hãy giúp chúng cháu nữa, chúng ta cùng nhau làm cho cô sống lâu hơn một chút, cháu hứa sẽ nhẹ nhàng khi châm cứu cho cô, có được không ạ?”
Thấy cảm xúc của bà rất sa sút, cô nói thêm: “Cô còn muốn ở bên con trai mình cho đến năm cậu ấy mười tám tuổi chứ? Cố gắng và kiên trì hơn chút nữa, nói không chừng chúng ta có thể kéo dài thời gian sống của cô đến hai năm, ba năm, hoặc cũng có lẽ là năm năm, để cô có thể chứng kiến con trai mình trưởng thành!”
Mila muốn sống, động lực duy nhất là đứa con trai còn nhỏ, bà ấy không muốn nó còn quá nhỏ mà đã mất mẹ.
Ngẩng đầu nhìn Sở Sở trong lòng Sở Thanh Đồ, nhìn thấy cô bé đó dù ở bất cứ đâu, đôi mắt vẫn luôn dán chặt vào mẹ, rồi thấy khi cô bé nhìn mẹ với vẻ mặt hạnh phúc, Mila mới nhẹ gật đầu thật sâu.
Nhiều người sống không phải vì mình, mà là vì những người bên cạnh.
Bà ấy sống lâu hơn một ngày, con của bà ấy cũng sẽ có thêm một ngày còn mẹ, giá trị phổ quát này luôn đúng mọi lúc mọi nơi.
Bình thường, muốn xử lý mọi chuyện được ổn thỏa, có lẽ nên gọi thêm bác sĩ trung y của Đại Lục đến. Thử hỏi xem, ở tỉnh Quảng Đông mà nói, ông cụ Mục, Lục Khánh Khôn, người nào đứng ra không bằng Tăng Gia Tường?
Nhưng mặt khác, đầu năm nay giấy thông hành Hồng Kông: Ma Cao rất khó làm, hơn nữa rất nhiều người vừa đến thành phố cảng đã bị mắc kẹt lại, lỡ như ai đó bị mắc kẹt lại, cô không gánh nổi trách nhiệm, vả lại, các bác sĩ trung y lâu năm tuổi tác đều đã cao, lỡ đâu cơ thể có bệnh rồi gục luôn ở thành phố cảng, Lâm Bạch Thanh cũng không gánh nổi, cho nên cô chỉ gọi cho hai người thân thiết với mình nhất.
Đương nhiên, người quan trọng nhất chính là Sở Thanh Đồ.
Ông ấy từng làm việc tại đơn vị nghiên cứu khoa học nhà nước, mặc dù bây giờ đã về hưu, nhưng căn cứ theo quy tắc có liên quan của quân đội là không bao giờ được xuất cảnh, chỉ là chuyến đi này, cũng đã nộp đơn xin binh đoàn và được phê chuẩn.
Hơn nữa ông ấy cũng chính là phần đặc sắc nhất của Lâm Bạch Thanh tại diễn đàn ngày mai.
Lần này Thẩm Khánh Nghi phải phụ trách toàn bộ quá trình chăm sóc Mila, mà đối với chuyện ở thành phố cảng, trước đó Lâm Bạch Thanh đã nói qua kế hoạch với bà ấy, bà ấy có lẽ đã biết tình hình.
Lúc này Thẩm Khánh Nghi nói với con gái: “Thanh Thanh, mẹ vừa đến đã nhìn thấy những nạn nhân dược vật kia, rất nhiều người còn trẻ, mà mắt bị đục thủy tinh thể thành như thế, quá đáng thương.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!