Cố Bồi làm như vậy, tất nhiên cũng có suy tính của riêng mình, anh nói: “Paul, chúng ta đã thống nhất trước đó rồi, sau khi đến thành phố cảng thì mọi chuyện đều để em quyết định, hiện tại em không thể hứa với anh về điều gì, nhưng mong anh tin tưởng em, em nhất định sẽ cho anh, Pete và Plok một câu trả lời thỏa đáng.”
Có thể khiến cho Hashimoto Juichi về nước M hầu tòa để xét xử đương nhiên rất tốt, nhưng có lẽ sẽ có một đáp án khiến bọn họ hài lòng hơn chăng? Paul nhún vai và gật đầu một cái, xem như đồng ý với ý nghĩ của em trai.
Đã đến giờ cơm tối, bọn họ đặc biệt xuống tầng một, là vì tới đón người.
Vừa tới đại sảnh tầng một, Sở Sở lập tức hét lớn: “Mẹ! Mẹ!” Lại lớn tiếng hét lên: “Ông ngoại! Ông ngoại!”
Lâm Bạch Thanh quay lại nhìn, hai mắt lập tức sáng lên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Sở Thanh Đồ mặc vest.
Ông ấy mặc một bộ vest màu xanh nước biển, vừa nhìn là biết Thẩm Khánh Nghi chọn giúp, từ vai đến eo cho đến quần dài đều rất vừa người, tuy vóc dáng ông ấy không cao, cũng rất gầy, nhưng dáng người như vậy lại rất phù hợp với bộ vest, cộng thêm mái tóc trắng bóng bẩy kia, quả thực rất tuyệt!
Sở Thanh Đồ cũng nhìn thấy các cô và đang đi về phía họ.
Dù sao đâu cũng là lần đầu ông ấy đến một nơi như này ở thành phố cảng, còn là một nơi tráng lệ như khách sạn Regent, ông ấy mải mê nhìn con gái và cháu gái, mà suýt chút nữa đụng phải một cô nàng đeo kính râm thời thượng.
Ông ấy lập tức dừng bước, vội vàng nói với đối phương: “Thật sự xin lỗi!”
Phải biết rằng, đây là thành phố cảng, mọi người trước giờ đều nói tiếng Quảng, nếu nói tiếng đại lục sẽ bị gọi là đồ nhà quê và bị người khác xem thường, nhưng Sở Thanh Đồ có một giọng nói và cách phát âm rất tròn vành rõ chữ và vô cùng êm tai.
Cô nàng đeo kính râm kia cũng bởi vậy mà tha thứ cho sự đường đột của Sở Thanh Đồ, còn tháo kính râm xuống, nói bằng tiếng phổ thông không lưu loát: “Không sao đâu chú.” Rồi nói tiếp: “Wow, tóc của chú thật đẹp!”
Thế giới này rất kỳ lạ, tóc của mọi người có đủ mọi màu sắc, kỳ lạ hơn nữa là, không ngờ mọi người nhìn thấy mái tóc bạc do khổ cực mang lại kia của Sở Thanh Đồ, ai nấy cũng đều phải khen nó thật đẹp.
Ông ấy đón lấy Sở Sở, quan sát một hồi, cuối cùng, cũng cười tủm tỉm hỏi cháu ngoại: “Mấy ngày vừa rồi vui vẻ chứ?”
Đồng thời vào lúc này, Sở Sở lại một lần nữa giải được Cửu Liên Hoàn, giơ một tay lên nhìn ông ngoại. Con bé nhoẻn miệng cười, vẻ mặt tự hào, như thể đang nói: Ông nhìn xem cháu giỏi không này!
Mà khi có ông ngoại ôm thì ngay cả bác Paul vô cùng dịu dàng cũng không thể dụ dỗ được cô bé. Cô bé vừa mới học được cách giải Cửu Liên Hoàn, còn muốn chia sẻ một chút kinh nghiệm với ông ngoại, ngay cả cha cô bé cũng không thèm để ý. Thẩm Khánh Nghi đẩy xe lăn đến, trên xe lăn là bệnh nhân nước ngoài đầu tiên của Lâm Bạch Thanh, Mila: một bệnh nhân ung thư vú.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!