Nhưng theo lý thuyết nói nó liên quan đến tất cả bản quyền tri thức trung y của nước Hoa sau này, Tăng Gia Tường lúc ở bệnh viện trung y Thủ Đô danh dự thế nào, y thuật thế nào, hiện tại ông ta đang ở bên Hashimoto Juichi, làm sao ông ta ra ngoài được, tham ô sao, hủ bại sao, nếu có, đương nhiên cục tình báo có thể phát hiện ra.
Chỉ cần Hashimoto Juichi muốn đề cử ông ta, Lâm Bạch Thanh có thể ra tay với ông ta.
Đương nhiên nếu đối phương không có bất kỳ vết nhơ nào, hơn nữa đúng là một chuyên gia đặc biệt ưu tú nhưng lại phản bội toàn bộ trung y nước Hoa mà quy phục trung y nước N vậy thì rất phiền toái.
Như vậy, Lâm Bạch Thanh cũng chỉ còn lại chiêu cuối cùng, Sở Xuân Đình.
Ông già có thể gọi bất cứ lúc nào, ông cụ có rất nhiều thủ đoạn, điều mà ông cụ ghét nhất là những kẻ phản bội đã đầu hàng giặc Oa.
Vị Tăng Gia Tường kia, ông ta nên tự mình cầu phúc đi.
…
Biết Cố Bồi đã sớm nói mình sẽ ở lầu năm, Lâm Bạch Thanh đi thang máy đến thẳng tầng năm.
Tầng năm là khu giải trí tổng thể của khách sạn, có hồ bơi, khu tập thể dục, còn có cả khu vui chơi trẻ em.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Thanh quay lại, mới vừa ra thang máy, cô đã nhìn thấy một hàng người mặc vest đen đứng ở cửa thang máy, nhìn mặt thì đều là vệ sĩ của Hashimoto Juichi, trong lòng cô thầm đoán, chắc Hashimoto Juichi đã đến thương lượng chuyện chủ tịch đoàn tham dự hội nghị.
Theo bảng hướng dẫn một đường đi về phía trước, chưa tới khu vui chơi thiếu nhi, cô đã thấy Sở Sở và bác Paul của cô bé.
Cô bé đang ngồi trong vòng tay của Paul, đang tập trung và bình tĩnh giải một chuỗi cửu liên hoàn.
Lại nói, từ nhỏ đứa nhỏ Sở Sở này đã rất kỳ quái.
Con bé mới hơn một tuổi, theo lý đồ chơi mà một đứa trẻ lớn như vậy thích phải là những con búp bê nhỏ, búp bê Barbie hay các loại loa biết phát ra tiếng xèo xèo gì đó.
Nhưng Sở Sở thì không, cô bé thích nuôi gà, sẽ nhạy bén phát hiện phân gà trắng với phân những con gà khác.
Con bé cũng cùng ông ngoại nuôi tằm, trong đống phân tằm đó, con bé sẽ chọn ra chính xác phân tằm hai tuổi có chất lượng tốt nhất, con bé còn tích góp thành một đống lớn để tặng cho cụ ông của con bé.
Đó là tất cả những gì con bé thích, còn về đồ chơi, con bé không thích thứ gì khác ngoài chấp nhất phá hủy Mandalorian của cha, nhưng hiện tại con bé đang tập trung và bình tĩnh giải cửu liên hoàn, nước miếng của con bé cũng sắp rơi xuống.
Nhìn ra được con gái rất thích cửu liên hoàn kia, Lâm Bạch Thanh cũng tiến lại gần, cô muốn xem con gái có thể tháo nó ra hay không, nhưng khi cô vừa cúi xuống, Paul đã ngẩng đầu lên: “Hi, Thanh Thanh!”
Anh ấy lại nói: “Cháu gái bé bỏng của chúng ta là một thiên tài.”
Sở Sở mới bao nhiêu tuổi, một đứa trẻ mới một tuổi rưỡi, có thể nhìn ra con bé là thiên tài?
Lâm Bạch Thanh thấy bộ lọc gia đình của Paul quá lớn.
Nhưng lúc này Paul lại nói: “Con bé đã tháo ra một lần rồi.”
Hai tay giơ Sở Sở lên, anh ấy trước sau như một nói có chút khoa trương: “Cháu gái bé bỏng của chúng ta đã tháo cửu liên hoàn một lần, Thanh Thanh, con bé rất thông minh, mà cục cưng nhỏ như vậy biết giải cửu liên hoàn, đây là một kỳ tích.”
Trí nhớ của Lâm Bạch Thanh không tồi.
Bởi vì bất kể khứu giác hay vị giác, nếu muốn nhớ được sự khác biệt tinh tế giữa các loại mùi vị khác nhau cần có trí nhớ cực mạnh, đương nhiên đó là một loại trực giác và thiên phú vốn dựa trên cơ sở di truyền.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!