Hán phương của nước N cùng với trung y của nước Hoa thực ra là cùng một loại, nhưng theo Hopkins, chủ biên của “NEJM” thì chúng hoàn toàn khác nhau.
Bởi vì một nhóm các ông lão Hán phương người nước N đã cho ông ấy uống mấy chén canh đắng lớn, suýt chút nữa đắng c.h.ế.t ông ấy rồi, nhưng cũng không trị khỏi bệnh.
Mà Lâm Bạch Thanh đại diện cho trung y nước Hoa, đầu tiên là xoa bóp ngón tay, sau đó là châm cứu, tiếp theo là cho ông ấy một liều thuốc bôi ngoài. Đương nhiên là ông ấy không biết rõ thành phần, nhưng theo lẽ thường ông ấy cảm thấy bôi thuốc sẽ an toàn hơn uống thuốc.
Hơn nữa, miếng thuốc dán mát lạnh, khi dán lên ông ấy liền cảm thấy răng giảm bớt đau hơn rất nhiều, càng khiến cho ông Hopkins càng tin thêm trung y của nước Hoa có hiệu quả tốt hơn.
Sau khi điều trị xong, ông ấy đã dành tất cả những lời khen ngợi có thể sử dụng trong đời để dành cho Lâm Bạch Thanh.
Thực ra Lâm Bạch Thanh có chút bất đắc dĩ, bởi vì đơn thuốc của Hashimoto Kuro kê đơn là đúng. Với lại Hopkins sau khi uống thuốc của ông ta đã đỡ hơn rất nhiều, sắp thấy có công hiệu rồi. Lâm Bạch Thanh chỉ làm tốt một số kỹ năng cơ bản dựa trên cơ sở trị liệu của Hashimoto Kuro, chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nhưng cũng giống như Hashimoto Juichi muốn hái đào của trung y. Hôm nay Lâm Bạch Thanh cũng như thế, hái đào của nhà máy Hashimoto.
Tóm lại, cạnh tranh trong kinh doanh chính là mọi người so coi ai vô liêm sỉ hơn mà thôi.
Sau khi đắp thuốc cho Hopkins xong, cô nói: “Nếu ông còn muốn tiếp tục tìm hiểu trung y của chúng tôi thì hãy đợi đến ngày mai. Bởi vì ngày mai sẽ có học giả chuyên môn từ nước Hoa đến giảng giải cho ông một cách tỉ mỉ kỹ càng về trung y.”
“Không phải cô sao?” Hopkins hỏi lại.
Lâm Bạch Thanh cười nói: “Tôi chỉ là một bác sĩ dân gian nhỏ rất bình thường. Ở nước Hoa có rất nhiều chuyên gia và học giả nghiên cứu rất sâu về trung y, trình độ trung y cao hơn tôi rất nhiều.”
“Trình độ còn cao hơn cả cô, tôi bắt đầu mong đợi rồi đấy!” Hopkins nói.
Bây giờ Lâm Bạch Thanh cũng trở nên khéo đưa đẩy hơn.
Thật ra trong giới trung y ngư long hỗn tạp hiện nay mà nói thì trình độ trung y của cô đã là đỉnh cao rồi.
Nhưng ngày mai người cha cực kỳ tài giỏi của cô Sở Thanh Đồ sẽ đến, nên cô cố tình hạ thấp mình để nâng Sở Thanh Đồ lên.
Mà khi Sở Thanh Đồ được cô tâng bốc lên, y học cổ truyền kết hợp với khoa học kỹ thuật hiện đại thì mới có thể được quốc tế công nhận.
Đây gọi là phương pháp giao tiếp xã hội, cũng gọi là triển khai hoạt động kinh doanh, điều mà Lâm Bạch Thanh ở kiếp trước hoàn toàn không hiểu.
Kiếp này, nếu không bị kẻ thù bao vây như hổ rình mồi, nếu không biết trước tương lai, sau khi trung y hoàn toàn bị các công ty nước N khống chế, giới trung y của nước Hoa và những người dân bình thường, đặc biệt là dân nghèo có biết bao nhiêu khốn khổ, cô cũng sẽ không tìm hiểu nó.
Nếu như có thể, cô cũng chỉ muốn giống như Cố Minh, dành cả đời chỉ để chữa bệnh, bất kể là giàu nghèo, nam nữ hay già trẻ.
Nhưng có Hashimoto Juichi đang nhìn chằm chằm vào cô, buộc cô phải cắn răng vùng lên.
Hôm nay giáo sư Vương Tâm Vũ cũng có ở đây, Lâm Bạch Thanh vẫn cần tiếp tục điều trị bệnh xơ gan cho ông ta.
Cho nên khi Lâm Bạch Thanh ra khỏi phòng ông Hopkins, ông ta liền đến đón và mời cô vào phòng mình.
Lúc hai người đang ở hành lang thì bị một đám đàn ông cường tráng bao vây, phía sau là Hashimoto Juichi cùng với vợ và cháu trai ông ta.
Muốn làm việc lớn, tự nhiên sẽ biết kiềm chế cảm xúc.
Hashimoto Juichi vẫn khiêm tốn và lễ phép như thường, bước lên hai bước liền cúi người và đưa tay ra: “Không ngờ gặp được cô Lâm ở chỗ này, đã lâu không gặp, tôi thật là nhớ cô, mấy năm nay cô vẫn tốt chứ, sức khỏe vẫn an khang chứ?”
Lâm Bạch Thanh bắt tay ông ta lại, cười nói: “Nhọc lòng ông bận tâm, tôi rất khỏe.” Lại nói: “Đã là diễn đàn trung y, tôi lại là chủ tịch phái đoàn nước Hoa đi tham dự, vậy hãy để tôi chủ trì hội nghị.”
Lúc này Hashimoto còn chưa biết giáo sư Vương Tâm Vũ đã bị Lâm Bạch Thanh nắm trong tay.
Mạnh mẽ như ông ta, tâm tư kín đáo như ông ta, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ánh mắt sắc bén như d.a.o róc xương, quét về phía Vương Tâm Vũ.
Giáo sư Vương Tâm Vũ sau khi biết thuốc của nhà máy Hashimoto có vấn đề, chức chủ tịch tránh còn không kịp nữa là.
Lúc này bắt gặp ánh mắt của Hashimoto Juichi, cũng thản nhiên nói: “Tôi ủng hộ chủ tịch Lâm, tôi cho rằng hội nghị ngày mai nên để cô ấy chủ trì.”