Lại có một phóng viên khác hỏi: “Người bị hại do dùng thuốc yêu cầu ông m.ổ b.ụ.n.g tạ tội, ông thấy như thế nào, ông sẽ đồng ý chứ?”
Đây không phải là đánh rắm sao, Hashimoto Juichi một người đang sống sờ sờ sao phải mổ bụng?
Ông ta hận không thể một đao c.h.é.m phóng viên kia, nhưng ông ta vẫn khom lưng với phóng viên đó: “Vất vả cho anh rồi.”
Có phóng viên cảm thấy ông ta có chút giả mù sa mưa, lớn tiếng nói: “Xin ông đừng đánh Thái Cực nữa, trốn tránh sự việc, hãy trực tiếp nói cho chúng tôi biết, ông định xử lý sự việc dược phẩm độc hại của quý công ty như thế nào?”
Cho đến bây giờ việc ứng phó cũng chỉ như thế không có gì khác.
Hashimoto nhìn phóng viên kia ánh mắt phảng phất như đang nhìn người chết, nhưng giọng điệu vẫn rất khiêm tốn: “Vất vả rồi!”
Nói xong, ông ta cho đám vệ sĩ một ánh mắt, đám vệ sĩ ngăn người lại, ông ta sải bước nhanh vào khách sạn.
Một đám phóng viên cũng bị đám vệ sĩ cường tráng chặn lại ở bên ngoài.
…
Thừa nhận dược phẩm có vấn đề?
Thật là nực cười.
Trong ngành y dược, sao Hashimoto có thể thừa nhận dược phẩm của mình có vấn đề được?
Không nói đến ông ta, loại thuốc có vấn đề của Tsumura Juntendo đã khiến rất nhiều người c.h.ế.t khi uống nó.
Xét về phương diện tây y, trong số các công ty dược phẩm quốc tế lớn như Johnson, GSK, AMGEN, công ty nào không sản xuất ra dược phẩm có vấn đề, chưa gây ra bệnh tật hoặc tai nạn c.h.ế.t người do thuốc gây ra?
Tất cả đều có.
Thậm chí ngay cả trên toàn thế giới, ngoại trừ dược phẩm của đại lục nước Hoa đều được nhà nước giám sát nên không có dược phẩm nào có vấn đề. Nhìn khắp thế giới, các công ty dược phẩm siêu lớn đều đã trải qua nhiều sự cố dược phẩm khác nhau.
Nhưng có ai thừa nhận điều đó không?
Không có.
Cũng không có doanh nghiệp nào thừa nhận dược phẩm của họ có vấn đề.
Trừ khi chính phủ hoặc các tổ chức y tế quốc tế can thiệp và tạo áp lực. Nếu không, sẽ không ai thừa nhận cả.
Bởi vì một khi đã thừa nhận, sẽ phải đối mặt với sự phạt tiền của chính phủ, yêu cầu bồi thường cao ngất trời, người chịu trách nhiệm còn phải vào tù.
Để nhà máy Hashimoto thừa nhận dược phẩm có vấn đề, hãy cứ mơ đi.
Đối với một công ty dược phẩm, chỉ cần quốc gia, chính phủ và các cơ quan quản lý không ra tay can thiệp, bọn họ thà rằng g.i.ế.c toàn bộ nạn nhân của thuốc, cũng sẽ không thừa nhận dược phẩm có vấn đề.
Đây không phải là Hashimoto lòng dạ hiểm độc, mà là hiện trạng của thị trường tư bản.
…
Người phụ trách làm việc ở khách sạn lúc trước là cháu trai của Hashimoto, tên là Hashimoto Koyasu.
Lúc này Hashimoto Juichi bước vào đại sảnh, thấy cháu trai Hashimoto Koyasu đi theo phía sau, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Mày đúng là đầu con lợn, còn ngu hơn lợn gấp ngàn lần.”
Sau đó hỏi: “Lâm Bạch Thanh đâu, chẳng lẽ cô ta cũng ở trong khách sạn này à?”
Hashimoto Koyasu chưa từng đến nước Hoa, anh ta cũng không biết Lâm Bạch Thanh. Cho đến khi vừa rồi được Hashimoto Kuro nhắc nhở, mới biết được Lâm Bạch Thanh ở đây, hơn nữa còn nghênh ngang ở đã ba ngày rồi.
Nhưng cũng không phải anh ta ngu ngốc, bởi vì anh ta không phải là người phụ trách sự vụ ở Linh Đan Đường, cho nên anh ta cũng không biết Lâm Bạch Thanh.
Hashimoto Juichi lại hỏi: “Cô ta đâu, hiện tại đang ở đâu?”
Hashimoto Koyasu nói: “Trong phòng ông Hopkins, khám bệnh cho ông ấy.”
Kể từ khi Lâm Bạch Thanh chữa khỏi bệnh Parkinson cho Hashimoto Juichi, cơ thể ông ta rất khỏe mạnh.
Nhưng lúc này, ông ta tức giận đến mức sắp tái phát lại bệnh Parkinson lần nữa, không khống chế được tay mình nữa, không ngừng phát run.
Ông Hopkins chỉ bị đau răng, chỉ là đau răng mà thôi, các bác sĩ ở bệnh viện Hán Đường trị không hết, lại muốn Lâm Bạch Thanh đến trị?
Ông ta cố gắng hết sức để kìm nén sự run rẩy của đôi tay, rồi lại mắng: “Đồ lợn, một lũ lợn ngu ngốc!”
Cháu trai Hashimoto Koyasu đi theo sát phía sau hỏi: “Theo như tình hình trước mắt, theo chú chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Bây giờ nên làm gì?
Hashimoto Juichi bước vào thang máy, ánh đèn trên cao chiếu lên gương mặt mảnh khảnh và cặp kính gọng vàng của ông ta.
Ông ta nhìn cháu trai mình bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Tình thế hiện tại khiến ông ta hoàn toàn không ngờ tới.
Điều đáng sợ hơn cả giới truyền thông và sự ra oai của đám người bị hại, lại là một số người mà ông ta hoàn toàn không quan tâm đến.