Sở dĩ Hashimoto Juichi chọn thành phố cảng làm địa điểm để tổ chức là vì nó tuy chưa sáp nhập lại nhưng vẫn là thuộc chủ quyền lãnh thổ của nước Hoa. Việc tổ chức diễn đàn trung y ở đây sẽ danh chính ngôn thuận hơn với việc tổ chức ở nước N và đảo Loan.
Nó cũng sẽ được cộng đồng quốc tế công nhận.
Hơn nữa cũng bởi vì chưa có sáp nhập lại, nên luật pháp ở thành phố cảng hơi hỗn loạn, cho dù có làm chuyện phi pháp, chỉ cần có tiền và mối quan hệ thì cũng không cần lo lắng về sau.
Nói trắng ra là, chỉ cần có tiền, g.i.ế.c người phóng hỏa ở đây cũng sẽ không bị pháp luật trừng phạt.
Nhưng ở thành phố cảng cũng có một vấn đề chí mạng đó chính là truyền thông.
Đừng xem thường nó là một nơi nhỏ bé chật hẹp, nhưng nó lại là nền kinh tế lớn nhất châu Á hiện tại.
Nền kinh tế phát triển, ngành sản xuất truyền thông cũng phát triển theo.
Các ngòi bút của phóng viên ngày càng độc địa, ngày càng hung ác.
Vì doanh số, bọn họ suốt ngày đi khắp nơi thu thập tin tức và scandal, không có việc gì cũng bịa đặt ra tin đồn chứ đừng nói đến chuyện thực sự đang xảy ra?
Mà một khi bọ họ ngửi thấy mùi tai tiếng nào, họ sẽ moi các kẽ hở tường, dưới sàn giường, thậm chí ngay cả quần lót của bạn cũng sẽ bị lột sạch sẽ.
Chuyến đi này Hashimoto Juichi đi cùng hai nhân vật quan trọng.
Một người là Tăng Gia Tường: cựu phó viện trưởng bệnh viện trung y Thủ Đô của nước Hoa.
Người còn lại là Roderick: phó chủ tịch của PCT (Hiệp ước Hợp tác Sáng chế).
Tăng Gia Tường thì không sao, ông ta đã di dân sang nước M, là công nhân viên và là người một nhà nên không có chuyện gì cả.
Nhưng Roderick thì khác, ông ấy là vị khách quý nhất mà ông ta mời đến lần này, đồng thời cũng là cửa ải quan trọng nhất khi ông ta muốn xin cấp bằng sáng chế quốc tế trong tương lai.
Thị trường trung y trị giá tám tỷ đô, cần được Roderick ký tên cho phép, ông ta mới có thể có được tấm vé vào cửa.
Bởi vì được Hashimoto Kuro mật báo nên khiến cho hai người kia chậm một bước, làm cho ông ta đến trước.
Sở dĩ xuống xe vào lúc này là để giảm thiểu tổn thất do Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh gây ra đến mức thấp nhất.
Tuy là đã trải qua vô số sóng gió trong cuộc đời, nhưng nhìn thấy trận thế trước mắt, Hashimoto Juichi vẫn có chút hoảng sợ.
Ông ta vừa xuống xe thì các phóng viên đã lao tới, một cái micro đã đưa đến trước mặt ông ta: “Ông Hashimoto, nghe nói thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp của nhà máy Hashimoto có tỷ lệ mắc bệnh lên đến 5%, là dược phẩm độc hại, ông nghĩ việc này như thế nào?”
“Nghe nói có một số lượng lớn bệnh nhân sau khi dùng thuốc của quý công ty đã xuất hiện vấn đề về thị lực, mất sức lao động. Quý công ty có dự định trợ cấp và bồi thường không?” Một phóng viên khác hỏi.
Hashimoto Juichi cho một ánh mắt, các vệ sĩ hiểu ý, bắt đầu xua đuổi các phóng viên.
Trong đám đông ồn ào nhốn nháo, có người lớn tiếng hỏi: “Thân là đại diện và hậu duệ của một dân tộc lớn, tổ tiên của ông cũng là một gia tộc võ sĩ, sản xuất ra dược phẩm độc hại làm hại người tiêu dùng, ông có nghĩ đến việc m.ổ b.ụ.n.g tạ tội chưa?”
Hashimoto Juichi lạnh lùng liếc nhìn phóng viên đó.
Hai vệ sĩ lập tức bước tới, nhìn qua như chỉ là đẩy đối phương ra, nhưng thực ra là một người đẩy, còn người kia thì lặng lẽ nắm bàn tay lại, đ.ấ.m mấy phát vào bụng phóng viên, khiến cho đối phương không nói nên lời.
“Xin hỏi đối với những bệnh nhân đòi bồi thường đó, ông định thu xếp như thế nào…” Người này còn chưa kịp nói xong đã bị đánh đến không thở nổi, lắp bắp hỏi vệ sĩ: “Á, sao anh lại có thể đánh người?”
Anh ta lại hét lớn lên: “Vệ sĩ đánh người rồi, vệ sĩ của nhà máy Hashimoto đánh người rồi.”
Các phóng viên bị thu hút, ồn ào ầm ĩ cả lên, tất cả đều đến xem phóng viên bị đánh kia.