Bác Hai tính tình tốt lại nói một đống lời ngọt ngào bé ơi bé à, mở ra trạng thái dỗ dành, còn muốn hấp dẫn cô bé thêm một lát nữa, cũng ôm tay cô bé ra phía sau. Nhưng cô bé linh hoạt, không biết chân nhỏ vòng qua như thế nào mà khép lại được quyển sách.
Hơn nữa lá gan của cô bé còn rất lớn, thấy bác Hai ấn chân mình, bàn tay nhỏ bé vút một cái đã cởi ra b.í.m tóc nhỏ của bác Hai ra. Sau đó túm sợi tóc của anh ấy không buông tay, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, bướng bỉnh với bác Hai.
Trêu chọc là một bản năng của con người, Paul đặt cô bé xuống, đưa tay cù lét cô bé.
Ai ngờ Sở Sở cũng không cam lòng yếu thế, ngứa không chịu được, chân nhỏ đá một cái về phía cái mũi của bác hai. Paul lại bị nhóc con này đá vào mũi làm chua xót, đang chuẩn bị đưa nhóc này lên dọa thì Trác Ngôn Quân tới.
Lại nói, sau khi nhìn thấy Pete, Trác Ngôn Quân càng thêm lo lắng. Bởi vì Hashimoto chẳng những có quan hệ với Sở Cảnh sát thành phố cảng mà trên đường cũng có người. Pete lại muốn đi con đường làm quan ở nước M, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào đây?
Mà bà ta đến lúc này, cằn nhằn, Sở Sở không muốn làm gì nữa.
Nói cách khác, thật ra cô bé đã muốn đi từ lâu rồi rồi.
Đầu tiên cô bé kéo bình nước có dây đeo lại, treo vào trên cổ mình.
Cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, không nói gì nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Paul.
Đối mặt với thứ đáng yêu như vậy, hô hấp của Paul cũng phải chia làm ba đoạn, anh ấy nhẹ nhàng hỏi: “Sweetheart, cháu muốn làm gì?”
Sở Sở chỉ trả lời ba chữ: “Tìm mẹ cháu.”
Nhưng sau khi cô bé trả lời xong, không chờ Paul nữa mà đứng dậy, lắc lư và đi một mình. Bất lực, Paul đành phải ôm cô bé xuống cầu thang để giúp cô tìm mẹ.
Bởi vì Trác Ngôn Quân vẫn đi theo, lại liên tục nói cái gì mà Hashimoto ở Sở Cảnh sát thành phố cảng có quan hệ gì, trên đường có biết bao nhiêu ông to, anh em bọn họ căn bản không phải là đối thủ của ông ta linh tinh nên Paul không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng vẫn hỏi ngược lại: “Mum, lúc trước vì sao mẹ lại lựa chọn nghe theo lời của Hashimoto, đi kê đơn thuốc cho cha con?”
Trác Ngôn Quân sửng sốt, lại lập tức nói to: “Paul, sao con có thể như vậy?” Sau đó lại nói: “Mẹ đã nói nhiều lần, chính ông ấy tự coi Quinine như trà uống hàng ngày, theo mẹ thì không có vấn đề gì.”
Quinine, tên tiếng Trung là Ký Ninh, còn được gọi là canh ki na, mặc dù có vị đắng tự nhiên nhưng nếu nó được trộn vào trà, người bình thường uống sẽ không thể nếm ra được.
Tuy nhiên, Cố Khắc là một bác sĩ, mỗi ngày đều tiếp xúc với Quinine, theo lý ông ấy có thể nếm ra được.
Ngay cả cảnh sát cũng lựa chọn tin tưởng Trác Ngôn Quân, vì sao con trai bà ấy lại không tin?
Trác Ngôn Quân cảm thấy mình vô cùng oan ức.
Bà ta vừa lo lắng cho con trai, lại nhìn Sở Sở đáng yêu, vừa nghĩ chẳng may bà ta không có cha mẹ thì trái tim cũng sẽ tan vỡ. Nhưng sau khi đi theo Paul xuống lầu, bà ta lại bị hoảng sợ.
Dưới lầu, lúc này Lâm Bạch Thanh đang ở trước mặt một đám bác sĩ nước N nói làm thế nào để nhanh chóng giảm đau, giảm triệu chứng của bệnh. Một giây khi Sở Sở nhìn thấy mẹ mình cũng không tiến lên nữa, chỉ cần nhìn từ xa là cô bé đã thỏa mãn.
Cô bé còn muốn nói với tất cả mọi người: “Mẹ!”
Ngón tay nhỏ còn chưa đủ, còn muốn nhắc nhở Trác Ngôn Quân: “Mẹ!”
Thấy bác Hai đang nhìn xa xa, không nhìn mẹ mình, cô bé lập tức túm tóc: “Mẹ!”
Chính là muốn tất cả mọi người nhìn vào mẹ cô bé mới được.
Nói đi cũng phải nói lại, khi nhìn thấy Pete và Paul đi về phía Cố Bồi, Trác Ngôn Quân đều kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy Plok, bà ta lại không kinh ngạc nữa, ngược lại còn đột nhiên ý thức được, đứa con trai út của bà ta: Pio ngốc nghếch từ nhỏ, không chỉ có thể làm bác sĩ phẫu thuật tim mà tâm cơ của anh cũng sâu hơn bà ta rất nhiều.
Vốn dĩ Hashimoto có một đội ngũ nhiếp ảnh chuyên dùng để ghi lại sự kiện này.
Nhưng sợ phải khơi dậy sự phẫn nộ quần chúng của giới trung y đại lục, ông ta không muốn tìm các phương tiện truyền thông để đăng tin ngay bây giờ. Muốn hoàn thành diễn đàn đầy đủ một cách khiêm tốn.
Nhưng Trác Ngôn Quân vừa đến, ngay bên kia đường, Plok đứng với một nhóm người cầm máy ảnh, ôm camera, không biết đang nói chuyện gì.
Đám phóng viên kia cũng giống như người mà Pete mang theo, nhìn quần áo nhìn sắc mặt, nhìn thiết bị mang theo, có đại lục, cũng có thành phố cảng, đại khái còn có ở khắp Nam Dương.
Cho nên, bọn họ chắc là truyền thông của Cố Bồi rồi. Toàn bộ quá trình đều để cho Plok mang theo, chắc cũng là đến phá đám chứ?
Mà khoảnh khắc nhìn thấy Plok, cuối cùng Trác Ngôn Quân đã bắt đầu lo lắng cho chồng mình.
Lần này, Hashimoto Juichi chỉ muốn làm việc khiêm tốn, cũng không nghĩ tới lên truyền thông. Nếu bị người chụp lại còn kết hợp với những suy đoán tồi tệ, chẳng phải ông ta sẽ thân bại danh liệt hay sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!