Pete quay đầu lại nói với em trai của mình: “Yên tâm đi, họ là những người có gia đình và trẻ em, vì trẻ em, vì gia đình, họ sẽ không dám chạy lung tung. Mà thông điệp của chúng ta chính là vì trẻ em, vì gia đình!”
Theo Cố Bồi thấy, trình độ làm việc của anh trai mình đã đủ thỏa đáng nhưng anh vẫn còn phải tham khảo ý kiến vợ mình. Dù sao cô mới là chủ nhân của Linh Đan Đường, cô phải nắm chắc toàn bộ tình hình chung của sự việc.
Vì vậy, anh nhìn về phía vợ mình: “Em thấy được chưa? Có gì cần bổ sung không?”
Lâm Bạch Thanh lắc đầu theo bản năng, chỉ nói một câu: “Không có.” Sau đó nói thêm: “Tạm biệt Pete.”
Lãnh đạo một nhóm người kháng nghị nhỏ là chuyện cô chưa từng làm nên cô không hiểu có được hay không, cũng chỉ có thể để mặc Pete tự phát huy.
Mà cô mơ hồ cảm thấy khẩu hiệu của Pete rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra đã nghe qua hay gặp qua ở đâu.
Vợ chồng bọn họ còn muốn đi tìm chỗ khử trùng kim châm nên tạm thời tách ra với Pete. Khi rẽ qua một con phố, nhìn thấy trên nóc một tòa nhà dựng lên một tấm biển quảng cáo cao lớn, trên đó đánh viết mấy chữ lớn [Amway An Lợi], Lâm Bạch Thanh mới đột nhiên nhớ tới, khẩu hiệu vì trẻ em, vì gia đình không phải cái mà bán hàng đa cấp trong tương lai hay dùng sao?
Nói về bán hàng đa cấp, trong tương lai, đó là một khối u ác tính lớn của xã hội nhưng các tổ chức đa cấp cũng khó phá vỡ và đục ruỗng nhất.
Chính trị gia Pete đến từ nước M dùng phương pháp bán hàng đa cấp để chống đối lại đế quốc Hashimoto khổng lồ, có được tính là dùng độc trị độc hay không?
Một tổ chức bán hàng đa cấp, sợ là Hashimoto Juichi thấy cũng muốn khóc.
Nói về bên kia, trên đường ra khỏi sân bay quốc tế Hồng Kong, dòng xe như dệt, chậm như ốc sên, Hashimoto Kuro từng bị Sở Xuân Đình phế đi một tay đang ngồi trong xe điều hòa, khi nhìn người bên cạnh lại không ngừng đổ mồ hôi.
Mặc dù bàn tay của ông ta đã bị phế nhưng y thuật của ông ta vẫn còn.
Chỉ cần có bác sĩ khác chẩn mạch giúp bệnh nhân, miêu tả lại mạch tượng cho ông ta nghe, ông ta vẫn có thể kê đơn thuốc theo bệnh. Mà trước mắt, ông ta chính là danh y đứng đầu trong nhà máy Hashimoto.
Bên cạnh ông ta có một người đàn ông sắc mặt đỏ thẫm màu rượu vang, bụng to, lúc này đang cau mày, rên rỉ, lầm bầm không ngừng. Mà người đàn ông này là do Hashimoto Juichi mất rất nhiều công sức mới mời tới: tổng biên tập Hopkins của tạp chí y tế “MEJM” uy tín số một quốc tế .
Đối phương vốn đang rất bực bội, lại thấy mới sáng sớm mà xe cộ đã tắc thành như vậy nên càng bực bội hơn, bưng mặt, không nhịn được tiếp tục rên rỉ, lầm bầm.
Kishimoto Kuro là một ông già nhỏ bé, gầy giống như một cây hạch đào (cây óc chó). Ông ta nói với người phiên dịch: “Anh hỏi ông Hopkins xem cơn đau răng của ông ấy đã giảm đi chút nào chưa?”
Người phiên dịch ngồi ở ghế phụ nói lại lời nói của Kishimoto Kuro cho Hopkins một lần rồi hỏi: “Sau khi ngài dùng phương thuốc Hán kia có cảm thấy cơn đau răng đỡ hơn chút nào không?”
Hopkins đang đau răng lại còn bị kẹt xe nên vô cùng khó chịu, nói: “Đúng là địa ngục, tôi cảm thấy thứ tôi vẫn cần thuốc giảm đau, thuốc an thần chứ không phải là cái gọi là thuốc Hán.”
Phiên dịch lại chuyển lại lời cho Hashimoto Kuro.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!