Cố Bồi đựng sữa bột, bình sữa và cả quần phòng trường hợp con bé tè ra quần phải thay trong cặp sách, vốn định tự đưa cho Paul nhưng Sở Sở lại nằng nặc muốn xách.
Con bé quá nhỏ, không xách được nhưng lại không cho Paul giúp. Đứa trẻ thì nhỏ, cặp sách thì to, con bé kéo lê từng tí một vào phòng, thỉnh thoảng còn phải dừng lại, dùng ánh mắt u oán nhìn mẹ một cái. Ánh mắt ấy như thể đang nói: “Mẹ nhất định phải tới đón con sớm sớm một xíu nhé!”
Đừng nói Cố Bồi yêu con gái như yêu tính mạng, khoảnh khắc cửa phòng Paul đóng lại, trái tim Lâm Bạch Thanh như tan chảy.
Hôm nay họ rất bận nên sau khi sắp xếp ổn thỏa cho con gái, hai vợ chồng đi xuống tầng.
Hai người họ bước vào thang máy, Trác Ngôn Quân cũng vào theo. Thấy con trai đóng cửa thang máy, bà ta lặng lẽ đứng bên cạnh con trai.
Do thang máy lúc nào cũng có người đi ra đi vào nên bà ta không nói gì. Đến khi tới tầng một, ra khỏi thang máy, bà ta rảo bước đuổi theo con trai, chưa mở lời đã rơi nước mắt, sau đó sụt sùi hồi lâu mới nói: “Pio, coi như Mum cầu xin con, vì Sở Sở, vì Thanh Thanh, đừng làm loạn nữa, về đi, được không?”
Tất nhiên Lâm Bạch Thanh không để ý đến bà ta, cô đã nhanh chân đi qua sảnh chính ra ngoài.
Cố Bồi dừng lại một lát, nhưng cũng chỉ là một lát mà thôi. Anh cũng không để ý đến Trác Ngôn Quân, đi theo Lâm Bạch Thanh ra ngoài.
Trác Ngôn Quân lo lắng cho con trai, thấy vợ chồng họ sắp đi mất cũng đuổi theo sau.
Lúc này mới là bảy giờ sáng, tia nắng đầu tiên của thành phố cảng cũng vừa mới lộ ra, tiếng còi ở cảng vang lên từng đợt, thuyền ghe tấp nập, hương thơm đặc trưng của trà sáng kiểu Quảng lan tỏa trong không khí.
Lúc này, trước cửa khách sạn lộng lẫy, các nhân viên đang bận rộn bố trí logo, biển quảng cáo cỡ lớn và cả khu check-in của nhà máy Hashimoto.
Các nhiếp ảnh gia đến từ nước N cũng đang bận rộn tìm ổ điện và vị trí đặt máy ảnh.
Hôm nay, các vị khách tham dự hội nghị đến từ nhiều quốc gia khác nhau đã đi máy bay tới, nhận phòng khách sạn sẽ tổ chức diễn đàn Thượng đỉnh kéo dài hai ngày ở hội trường của khách sạn.
Lúc này Trác Ngôn Quân hoàn toàn không biết vợ chồng Cố Bồi sẽ làm gì.
Trong trí tưởng tượng của bà ta, cùng lắm họ cũng chỉ tới hội trường làm ầm ĩ, sau đó bị bảo vệ ném ra ngoài.
Nhưng theo hai vợ chồng họ ra khỏi khách sạn, chưa đi được bao xa Trác Ngôn Quân đột nhiên dừng lại, ngây người.
Bà ta tưởng mình bị hoa mắt nên dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, lập tức há hốc.
Kia là con trai Cả Pete của bà ta, dẫn theo một đám người không biết từ đâu ra, lúc này đang đứng cạnh hai người Cố Bồi, nói chuyện gì đó.
Nhìn sơ qua thì đa số những người kia đều là người châu Á, nhưng từ dáng mặt, làn da, màu da hay đặc điểm khuôn mặt đều có thể nhìn ra trong số họ có lẽ là có người nước N, có cả người đảo Loan, chắc còn có người ở mấy nước Đông Nam Á, nói chung là một đám người đến từ các nước châu Á.
Trác Ngôn Quân biết Paul sẽ quay sang đứng về phía em trai, nhưng bà ta thực sự không ngờ rằng Pete sẽ đặc biệt tới đây.
Pete: một người đàn ông từ nhỏ đã quyết tâm trở thành chính trị gia, muốn tranh cử chức Tổng thống nước M trong tương lai, cũng là đứa con trai xuất sắc nhất của Trác Ngôn Quân.
Trước nay nó đều rất ít khi liên lạc với Cố Bồi, quan hệ cũng rất mờ nhạt, vậy mà cũng đến giúp đỡ em trai?
Đúng là từ năm ngoái Pete luôn bị vấn đề về chân làm phiền, còn phải ngồi xe lăn, nhưng bây giờ anh ấy đang đứng ở đó, chỉ cần một chiếc nạng đã có thể di chuyển, chứng tỏ chân anh ấy đã khỏi hẳn.
Trác Ngôn Quân suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra, có lẽ Lâm Bạch Thanh đã chữa khỏi chân cho Pete.
Với tư cách là vợ của phó chủ tịch nhà máy Hashimoto, khi nhìn thấy ánh mắt mơ màng và vẩn đục của nhóm người mà Pete dẫn theo, bà ta lập tức cảm thấy không ổn.
Dù bà ta không phải là bác sĩ nhưng cũng nhìn ra những người kia đều là bệnh nhân đục thủy tinh thể.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!