Lâm Bạch Thanh vẫn luôn ở Quảng Châu, chưa có cơ hội tới Thủ Đô. Đương nhiên cô biết đến bệnh viện quân y Thủ Đô, cũng được coi là một bệnh viện quân y khá nổi tiếng trong nước.
Cô không thân quen với bệnh viện trung y Thủ Đô, cũng không biết lãnh đạo bệnh viện, nhưng Lâm Bạch Thanh lại thấy mấy chữ Tăng Gia Tường này nghe rất quen, cảm thấy mình đã từng nghe ở đâu đó rồi. Cô nhớ lại một hồi cũng không nhớ lại được nên lắc đầu nói: “Chưa từng nghe đến.”
Paul hỏi Cố Bồi: “Hay là anh lại liên hệ với Hashimoto Juichi, hỏi tình hình cụ thể?”
“Không cần đâu, em nhờ Cục tình báo Hồng Kông: Ma Cao điều tra vậy.” Cố Bồi nói.
Paul biết hiện tại Cố Bồi là một chuyên gia nghiên cứu khoa học của hải quân, nghe nói chuyên gia như anh ở trong nước được đãi ngộ cấp sư, nói cách khác, trông anh còn trẻ vậy thôi nhưng đã là một sư trưởng rồi.
Anh ấy vẫn cho rằng Cố Bồi không có quyền lực gì trong quân đội nước Hoa, có lẽ quân đội cũng đề phòng anh khá gắt giống như việc người châu Á mãi mãi chỉ có thể làm hạ sĩ xông pha vào trận địa, không thể lên được chức vị cao trong doanh trại của người M.
Nghe thấy anh có thể điều động Cục tình báo, Paul hơi ngạc nhiên, vội hỏi: “Pio, em có thể được Cục tình báo quân đội nước Hoa phối hợp cùng tức là em làm việc trong quân đội nước Hoa cũng khá ổn đúng không?
Cố Bồi đang định gọi điện cho Cục tình báo lại đặt điện thoại xuống rồi dừng tay, nhẹ nhàng sửa lỗi cho anh mình: “Không phải em có thể điều động quân đội nước Hoa mà là chuyện này liên quan đến trung y, chỉ thuộc về quyền sở hữu trí tuệ của người nước Hoa. Quân đội phối hợp với nhiệm vụ của bọn em là vì quyền sở hữu trí tuệ chứ không phải em điều động quân đội.”
Paul hỏi ngược lại: “Khác nhau chỗ nào vậy?”
Cố Bồi nói: “Tất nhiên là khác rồi, nếu sau này anh muốn nói chuyện này ở nơi công cộng thì nhất định phải diễn tả rõ khái niệm, quân đội phối hợp với bọn em vì quyền sở hữu trí tuệ, không phải em điều động quân đội.”
Paul nhìn Lâm Bạch Thanh rồi hỏi: “Sau khi Pio trở về nước Hoa thì hình như cẩn thận hơn hồi trước.”
Nói cách khác là không có tình người hơn.
Nhưng Cố Bồi thận trọng vậy là đúng, bởi bộ đội hải quân giúp đỡ bọn họ là vì cả giới trung y chứ không phải một mình Cố Bồi hay Linh Đan Đường. Điều này buộc phải nói rõ, nếu không thì dù bọn họ là anh em nhưng lại là công dân của hai nước, lỡ khi nói đến chuyện này ở nước ngoài Paul lại nói Cố Bồi thành người lấy đồ công làm việc tư thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của bộ đội hải quân.
Về vấn đề này, từ đời trước đến đời này Lâm Bạch Thanh đều khâm phục Cố Bồi, anh là người làm việc rất cẩn thận.
Khi Cố Bồi gọi điện liên hệ với Cục tình báo thì Paul đã chính thức được cảm nhận chỗ kỳ diệu của trung y. Thực ra lúc ở nước ngoài anh ấy cũng từng được trị liệu bằng cách châm cứu, cảm nhận của anh ấy với châm cứu trung y là lúc châm xuống rất đau, tuy có tác dụng nhưng không lớn.
Tất nhiên, nếu Pete và Plok đã không ngừng khen ngợi Lâm Bạch Thanh thì chắc chắn cô cũng có chút kỹ thuật, vậy nên Paul rất mong chờ khả năng châm cứu của Lâm Bạch Thanh.
Khi cô vừa châm xuống, anh ấy lập tức phát hiện cô khác với những bác sĩ trung y nước N. Cuối cùng Paul cũng biết vì sao sau khi hai người Pete và Plok tới Đại Lục lại đồng thanh nói về sự kỳ diệu của trung y nước Hoa.
Khi một cây kim Huyền Thiết cắm vào đầu Paul, sự căng thẳng và trì trệ trong đầu bấy lâu nay bỗng đổ ào ra như cống được mở nắp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!