Paul cười lắc đầu, nói một câu tạm thời không cần, đặt đứa bé lên giường, quỳ trên mặt đất, sau đó hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ. Thật ra Lâm Bạch Thanh chưa từng chơi đùa với con gái.
Trong tuần cô phải khám bệnh, còn phải dành thời gian điều chế thuốc, mà cuối tuần, cô cũng dùng để tổng hợp thuốc, nói là ở cùng Sở Sở nhưng thật ra đều là đứa nhỏ ở cùng cô. Bản thân cô không có tuổi thơ, cũng không biết nên chơi với trẻ con như thế nào.
Cố Bồi cũng vậy, chỉ biết chăm sóc đứa nhỏ, nhưng cũng không biết chơi đùa với con. Mà Paul lại rất giỏi chơi đùa với trẻ con, anh ấy cứ nhìn chằm chằm Sở Sở.
Sở Sở cũng tò mò về anh ấy, đầu tiên là sờ trán anh ấy, thấy anh ấy không phản đối, lập tức sờ mái tóc của anh ấy. Một người đàn ông lại thắt b.í.m tóc nhỏ, đứa nhỏ tò mò b.í.m tóc nhỏ kia nên muốn sờ một chút.
Hai đầu gối của Paul chạm đất, quỳ trên mặt đất, có vẻ rất ngoan ngoãn, hình tượng và khí chất này, giống như một con ch.ó săn lớn ngoan ngoãn. Sở Sở rất thích kiểu ngoan ngoãn và dịu dàng này, cô bé lấy hết can đảm, đi đến chạm vào b.í.m tóc của người ta.
Khi đứa nhỏ vừa chạm vào, Paul đột nhiên lắc đầu, miệng hét toáng lên, lao vào trong lòng của Sở Sở.
Sở Sở bị dọa nhảy dựng lên, suýt nữa thì khóc thành tiếng, nhưng chỉ cảm thấy mình bay lên, không lâu sau, lại thấy chú Hai nằm ở trên giường, còn cô bé lại bị anh ấy nâng lên thật cao, bay lên trời.
Mạo hiểm, kích thích, chơi rất vui, loại chiêu thức này là trẻ con đều sẽ bị chọc cười.
Cuối cùng, sau khi người chú Hai không bớt lo này, còn trông không đứng đắn này dọa Sở Sở hoa dung thất sắc, cuối cùng cũng làm cho cô bé cười. Lâm Bạch Thanh đã chuẩn bị xong châm thép, cũng đã rửa tay xong, lúc này đang yên lặng đợi, muốn giúp Paul chữa bệnh. Nhưng anh ấy không nhìn cô, chỉ lo chơi đùa cùng đứa nhỏ.
Trong lòng Lâm Bạch Thanh hơi nghi ngờ.
Cô đặt câu hỏi về tính chuyên nghiệp của Paul trong lĩnh vực pháp luật.
Dù sao trong suy nghĩ của cô, một luật sư ưu tú có trình độ phải chuyên nghiệp, cẩn thận, hiệu suất cao giống như mẹ cô.
Và không thích lãng phí thời gian.
Paul so với Thẩm Khánh Nghi, có vẻ quá khoa trương, hơi buông thả.
Đương nhiên, lúc này cô cũng không ý thức được, bề ngoài của một người và nội tâm của người đó sẽ có thể không hài hòa đến cỡ nào.
Cửa phòng khách mở ra, trong phòng đôi, Lâm Bạch Thanh đang đứng bên cửa sổ, mà Paul đang chơi đùa với Sở Sở ở trên giường gần cửa. Đúng lúc Cố Bồi tìm một vòng, không tìm được anh ấy nên trở về.
Anh vừa vào cửa, Paul lập tức ngồi dậy, chân thành đặt Sở Sở lên giường cho cô bé ngồi xuống, lập tức nói với Cố Bồi: “Đầu anh đã đau rất lâu rồi, cũng nghe Pete và Plok nói qua về sự thần kỳ của Mã Hàm Thiết châm…”
Mở hai tay ra, anh ấy nói: “Đến đây nào Pio, hãy để anh cảm nhận sức hấp dẫn kỳ diệu của nó.”
Cố Bồi nhìn đồng hồ, nói: “Anh có thể sớm bắt đầu, Thanh Thanh có mang châm, lúc nào cũng có thể trị liệu cho anh.”
Paul vỗ vỗ bả vai em trai, không nói gì nữa, ngược lại ngồi xuống bên cạnh Lâm Bạch Thanh, cởi khuy áo sơ mi, lộ ra cổ tay của anh ấy, nói một câu xin lỗi trước, sau đó mới đưa tay cho Lâm Bạch Thanh.
Đối xử với người em dâu Lâm Bạch Thanh này, anh ấy có vẻ nho nhã lễ độ, tao nhã lịch sự.
Khi Lâm Bạch Thanh bắt mạch, anh ấy chỉ vào thái dương, lại nở một nụ cười khó nói hết thành lời, nói: “Có lẽ là bắt đầu từ ba năm trước, mỗi buổi tối, đều giống như có một công nhân sửa chữa đang ra sức, dùng máy khoan điện khoan sâu vào đầu tôi, vì vậy tôi mới biến thành kẻ nghiện rượu, thường xuyên phải dựa vào cảm giác tê liệt do rượu mới có thể đi vào giấc ngủ, mà hậu quả của việc say rượu lâu ngày chính là trạng thái tinh thần kém, thường xuyên đau bụng.”
Lâm Bạch Thanh vốn định nói nếu đã đau thành như vậy, tại sao không sớm bắt mạch để làm trị liệu, vừa nãy nhất định phải chơi đùa cùng đứa nhỏ?
Mà lúc này, thấy cô bắt mạch xong, Paul lập tức thu tay lại, nói câu cảm ơn, lại đưa tay xoa ngực, hỏi: “Có cần tôi nằm xuống, cởi quần áo để khám bệnh hay không?”
Lâm Bạch Thanh cần nghe tim của anh ấy, nhưng không cần anh ấy nằm xuống, cũng không cần anh ấy cởi quần áo, cách quần áo là có thể nghe được. Cô lấy ống nghe từ trong ba lô ra, cười nói: “Không cần đâu, anh ngồi xuống, thở đều là được.”
“Được, cảm ơn cô.” Paul nói xong, lại nói: “Thanh Thanh, cô giống hệt như trong tưởng tượng của tôi, vừa ưu tú, vừa xinh đẹp, trời ơi, Pio, em đã tìm được một cô gái vô cùng ưu tú, anh hai thật sự rất mừng cho em.”
Vừa nãy Lâm Bạch Thanh nghe anh ấy khen Sở Sở đã cảm thấy đau răng, khi nghe Paul khen mình thì lông mày cũng không nhíu lại, nhưng xem như hiểu được vì sao Cố Bồi phải cố ý nói một câu, anh Hai anh sẽ làm cho con gái vui vẻ.
Người bình thường sẽ không chịu nổi, nghe nhiều, sợ là phải tiêm insulin.
Lâm Bạch Thanh đặt ống nghe lên n.g.ự.c Paul, chỉ thấy anh ấy vô thức ngửa cổ ra sau, hai tay cũng chắp ra sau lưng. Lại nói một câu: “Xin lỗi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!