Trác Ngôn Quân cũng nhìn con trai, im lặng không nói gì nhưng lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Đương nhiên bà ta biết con trai và con dâu ở đây để làm gì.
Bà ta vốn cũng không biết, vì Paul không hề để lộ ra bất kỳ điều bất thường nào, Hashimoto cũng không biết gì, ông ta trò chuyện vui vẻ với Paul, còn giới thiệu rất nhiều khách hàng của các công ty nước N, thậm chí đặt một cái tên tiếng N cho anh ấy, còn viết tên của Paul vào gia phả của nhà họ Hashimoto.
Trác Ngôn Quân hoàn toàn không ngờ, Paul sẽ liên lạc một chiều với Cố Bồi, còn nói chuyện diễn đàn Trung y cho anh, nhưng bình tĩnh ngẫm lại, lại phát hiện chuyện này rất bình thường, suy cho cùng đó đều là m.á.u mủ của nhà họ Cố, là người gốc Hoa.
Giờ phút này, đương nhiên bà ta biết, giữa con trai và chồng của bà ta đang có một trận chiến ác liệt có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Thật ra bà ta vì muốn tốt cho con trai nên mới nói, bà ta nói: “Pio, đừng gây chuyện nữa được không?” Lại nói: “Chỉ có hai đứa các con thì làm được chuyện gì chứ?”
Hashimoto có đủ giấy tờ được quân sự nước M cấp phép, còn mời đến một đống khách mời quốc tế làm đầu tư tài chính, cùng với truyền thông quốc tế, đồng thời, ông ta còn mời các chuyên gia dày dặn kinh nghiệm có danh tiếng ở trong nước Hoa, mà Cố Bồi với Lâm Bạch Thanh, chỉ có hai người họ, bọn họ có thể làm được chuyện gì cơ chứ?
Thấy Cố Bồi cau mày, bà ta lập tức nói tiếp: “Mẹ sẽ không nhúng tay vào, mẹ sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, nhưng mà Pio, cuối cùng con cũng có con gái, có lẽ con có thể cảm nhận được, lúc trước khi mà em gái Koshi của con bị con hại chết, trong lòng mẹ và chú Hashimoto đau đớn biết bao nhiêu, đúng không, con không thể thương xót cho trái tim của một cặp cha mẹ đã mất đi đứa con sao?”
Lâm Bạch Thanh cũng đến là cạn lời.
Đúng vậy, sau khi có Sở Sở, cô mới có thể cảm nhận được hạnh phúc mà một đứa trẻ có thể mang đến cho người ta có bao nhiêu lớn.
Cũng có thể hiểu được khi cha mẹ mất đi đứa con phải chịu đau khổ biết bao.
Cô vẫn luôn không biết em gái của Cố Bồi tên là gì, lúc này nghe được tên Koshi, lại thêm việc Cố Bồi luôn nói cái c.h.ế.t của cô bé này không thoát khỏi liên quan với Hashimoto, cũng không giận Trác Ngôn Quân, trái lại thấy thương hại bà ta.
Cùng là phụ nữ, thật ra cô không hy vọng Trác Ngôn Quân biết được sự thật.
Mơ hồ một chút, có lẽ trong lòng bà ta sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng lần này Cố Bồi đến chính là để vạch trần sự thật, anh cũng không có tình cảm gì với Trác Ngôn Quân, vì thế anh trực tiếp hỏi vặn lại: “Bà chắc chắn Hashimoto sẽ đau lòng?”
Trác Ngôn Quân nghẹn một hơi, lập tức nói: “Đương nhiên, Koshi ra đi, ông ấy khổ sở hơn cả mẹ.”
“Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta…” Lời Cố Bồi vẫn chưa nói xong, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, giọng điệu thay đổi, cả người cũng cuống cuồng, thậm chí anh còn bắt đầu chạy lên.
Trác Ngôn Quân không biết đã xảy ra chuyện gì, liền quay đầu ra xem.
Lâm Bạch Thanh cũng đang xem.
Sau đó liền phát hiện, xảy ra chuyện lớn!
Con gái cô được bác Hai đẹp trai của mình bế, một tay giơ một que ốc quế, nhưng mà con bé lại không vui!
Cái miệng nhỏ bĩu bĩu, cô bé giơ hai cái ốc quế một cách vững vàng, vẻ mặt phòng bị mà nhìn bác Hai, lên hình dung ánh mắt ấy như thế nào nhỉ, mang theo chút ghét bỏ, còn có chút hận không thể rèn sắt thành thép*.
_*Hận không thể rèn sắt thành thép: có kỳ vọng với một người, mong người đó trở nên tốt hơn nhưng không thành.
_ Dù sao cũng là lần đầu Paul trông con nhà người ta, hơn nữa Sở Sở với anh ấy mà nói thì có chút quá nhỏ, khó tránh khỏi việc anh ấy sẽ hiểu lầm con bé, vẻ mặt anh ấy buồn rầu, nói: “Cục cưng bé bỏng của chúng ta có lẽ cũng không thích ăn ốc quế.”
Lại nói: “Nếu như cháu đồng ý thì bác đưa cháu tới nhà hàng, có lẽ cháu sẽ thích kem Haagen-Dazs* ở nhà hàng?”
_*Tên một loại kem, vị rất ngon nhưng giá thành rất cao.
_ Vừa nói chuyện, anh ấy vừa muốn trêu con bé, định cắn ốc quế trong tay Sở Sở.
Nhưng bây giờ, anh ấy hoàn toàn chọc giận Sở Sở, trong hai tay của cô bé đều là ốc quế, để lâu không ăn sắp chảy rồi, cô bé thích ăn thứ này, kỳ thực đang rất thèm nhưng không biết vì sao mà cô bé không ăn, nhìn thấy bác Hai định há mồm cắn liền tức giận, cầm ốc quế ra chỗ khác, hừ một tiếng, trừng bác Hai một cách hung dữ.
Lúc đối diện với một đứa trẻ mới hơn một tuổi, thế giới này liền không có tranh chấp.
Trác Ngôn Quân cho rằng mình hiểu trẻ con hơn, liền nói với Paul: “Đưa con bé cho Tiểu Lâm đi, có lẽ ở đại lục con bé chưa từng ăn kem, muốn đưa cho mẹ mình ăn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!