Kỳ thật nói thẳng ra, dù là các bác sĩ trung y ở thành phố cảng, bọn họ cũng không hy vọng truyền thừa y học của y học Trung Quốc rơi vào tay của người nước N, nhưng mọi người đều chỉ mở một phòng khám nhỏ, chứ giống như Lâm Bạch Thanh, vừa mới ra khỏi cửa gặp mười mấy ca ung thư vú, bảy mươi tám mươi ca xơ gan, còn một đống người mắc bệnh gout đau đến c.h.ế.t đi sống lại thì thấy lại bình thường.
Bọn họ mở phòng khám nhỏ, kiếm chút tiền khám bệnh ít ỏi, mỗi ngày khám bệnh thì đã rất mệt rồi, mặc dù trong lòng bọn họ rất tức giận, nhưng từ chối tham dự đã là sự phản kháng mạnh mẽ nhất trong khả năng của họ.
Nhưng các giáo sư của các trường cao đẳng đại học như Vương Tâm Vũ, bọn họ cầm lương cao, lại có địa vị xã hội, người như Vương Tâm Vũ, ngay cả bệnh trên người mình ông ta còn không rõ lắm, nhưng ông ta trơ cái mặt ra, dám đứng ra thay mặt cho ngành trung y.
Mà nếu không phải ‘Tiểu Sài Hồ Thang’ sắp hại c.h.ế.t ông ta, còn lâu ông ta mới hối hận.
…
Bà Vương vốn định đi thuê phòng, cũng bị dọa đến dừng chân.
Bởi vì kim châm mà bác sĩ trung y trẻ tuổi đang giơ lên đột nhiên lóe qua, đ.â.m thẳng vào tròng mắt của chồng bà ấy.
Bà ấy la lên một tiếng, khiến cho tiếng phổ thông cũng trở nên chuẩn hơn nhiều: “Bác sĩ Lâm?”
Nếu không có sự nhắc nhở của người phụ nữ dịu dàng này, Lâm Bạch Thanh suýt chút nữa thì dùng kim chọc thủng hai tròng mắt nhìn như vô tội, thực chất lại tham lam ngu dốt của Vương Tâm Vũ.
Được thôi, các bác sĩ trung y ở trong phòng khám nhỏ, chịu dơ, chịu bẩn, hôi thối, mặt mày khả ố, dùng đôi tay để gạt đi sự đau đớn vì bệnh tật của bọn họ, truyền lại truyền thừa y học của y học Trung Quốc.
Mà đám giáo sư trong các trường cao đẳng đại học, sống trong ‘tháp ngà’*, lại đang bàn bạc để bán y học Trung Quốc cho người nước N?
_*Tháp ngà: thế giới riêng, tách biệt với xã hội bên ngoài của giới trí thức.
_ Nhưng thật ra đời trước cũng như vậy.
Trong nước, người sớm nhất chuyển nhượng cổ phần của doanh nghiệp y học Trung Quốc cho bên nước N, chính là đám giáo sư ở các trường cao đẳng đại học.
Giờ phút này Lâm Bạch Thanh vừa tức lại vừa chán nản, thậm chí còn chẳng muốn quan tâm đến việc này nữa.
Mà đúng lúc này, cô bỗng nhiên ngửi được mùi thơm ngào ngạt của gà rán.
Thứ mà Lâm Bạch Thanh thích trên đời chính là vị của gà rán, đó là vì thầy Cố Minh dù nghèo, bận, mệt đến đâu thì mỗi tháng vẫn sẽ dành dụm tiền để dẫn cô đi ăn một bữa cơm Tây đắt đỏ, để cô ăn gà rán một lần, khiến cho thời thơ ấu vất vả và mệt nhọc của cô luôn tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của gà rán. Cô ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một vị khách xách theo túi của McDonald’s, vội vàng bước vào thang máy.
Việc này đương nhiên vẫn phải xen vào, dù sao tuy cô chỉ là ‘con kiến’, nhưng cô là học trò của Cố Minh, phía sau cô còn có nhiều người như vậy, cô cũng đã sống lại, đương nhiên sẽ không đánh mất truyền thừa của trung y.
Cô nở nụ cười, kìm nén sự tức giận rồi nói: “Hóa ra ông muốn lừa gạt đám người trong ngành như chúng tôi, định lặng lẽ đóng gói y học Trung Quốc rồi bán đi nhỉ.”
Vương Tâm Vũ cũng nhận thấy được sự phẫn nộ của Lâm Bạch Thanh, vội nói: “Thực ra tôi cũng không muốn như vậy, chủ yếu là đoàn đại biểu bên nước N khá chân thành, mời tôi tầm hai năm tôi mới đồng ý, thôi được rồi, tôi không tham dự là được.”
Thấy Lâm Bạch Thanh tuy đang cười, nhưng ánh mắt lại như d.a.o muốn g.i.ế.c người, còn nói: “Nhưng tôi sẽ hết lòng đề cử ông tham dự đó.”
Vợ ông ta nhìn thấy có người phục vụ đang rót trà, vội bưng lên: “Bác sĩ, cô uống một hớp nguôi giận nhé?”
Tức giận thì vẫn tức giận, nhưng mà Lâm Bạch Thanh lại phát hiện một chuyện phiền phức.
Nếu tham dự hội nghị đều là giáo sư các trường cao đẳng đại học, vậy thì bọn họ có thân phận có địa vị, lại còn có quyền lên tiếng trước truyền thông, truyền thông cũng tin vào bọn họ hơn, mà cô chỉ là một bác sĩ phòng khám nhỏ tốt nghiệp cao đẳng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!