Vương Tâm Vũ gật đầu liên tục: “Cần cần cần, tiền không là vấn đề.”
Năm nghìn đồng một liều thuốc đã là gì, ghép gan còn phải chuẩn bị năm trăm nghìn tiền Hồng Kông, đấy mới chỉ là giai đoạn trước.
Lại thêm hỗ trợ điều trị trong thời gian thải trừ, cần chuẩn bị một triệu nữa.
Lúc này, cuối cùng ông ta cũng giơ cái tay vừa nãy không nỡ giơ ra, lại nói tiếp: “Làm phiền cô bắt mạch hộ tôi?”
Kỳ thực Lâm Bạch Thanh đã đoán được hầu hết tình trạng sức khỏe thông qua sắc mặt và hơi thở của ông ta rồi, mà nếu dùng lời của tây y để nói thì hệ thống miễn dịch của người này đã hoàn toàn mất đi chức năng, nhưng vì cơ quan nội tạng thải độc lớn nhất là gan đã ngừng hoạt động nên cũng không có cách nào thay ông ta tái tạo lại, Lâm Bạch Thanh liền nói: “Bệnh xơ gan của ông trong khoảng thời gian ngắn không thể chữa hết được, mấy ngày này tôi châm cứu cho ông trước, lấy kim châm bổ tâm huyết, làm cho khí huyết lưu thông, ngăn chặn sự xâm nhập của nhân tố gây bệnh bên ngoài, giữ cho bệnh viêm phổi không chuyển biến xấu trước đã, qua vài hôm nền tảng sức khỏe tốt hơn chút thì chúng ta lại kê đơn.”
Vương Tâm Vũ từng may mắn nhìn thấy kim châm của Thụy Sinh Đường một lần, nhưng từ trước tới giờ chưa từng dùng qua.
Không biết Lâm Bạch Thanh muốn cứu ông ta ở đâu, nhưng châm cứu thì diện tích càng lớn càng tốt cho nên ông ta vội nói với vợ: “Đi thuê một phòng, tiện thể giúp bác sĩ Lâm thuê thêm vài ngày nữa, liền điều trị ở đây.”
Vợ ông ta đứng dậy liền muốn đi thuê phòng, nhưng Cố Bồi ngăn bà ấy lại: “Giáo sư Vương, vợ tôi chữa bệnh cho ông, với điều kiện tiên quyết là cô ấy phải làm chủ tịch giới trung y nước Hoa.”
Thật ra Vương Tâm Vũ cũng sẽ ở tại khách sạn Lệ Cảnh từ ngày kia, do nhà máy Hashimoto mời đến.
Mà nếu Lâm Bạch Thanh thật sự thần kỳ như cô từng tuyên dương, ông ta hận không thể vét hết tất cả của cải để được cô chữa bệnh, nhưng cô muốn làm chủ tịch của giới trung y nước Hoa, điều này có chút phiền phức.
Đề cập tới chuyên ngành, ông ta hỏi Lâm Bạch Thanh trước: “Xin hỏi cô tốt nghiệp ở trường nào?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Cao đẳng y khoa Đông Hải, chuyên ngành loại chuyên khoa.”
Vương Tâm Vũ thở dài: “Cao đẳng, cho nên cô chưa từng học đại học ư?” Lại hỏi tiếp: “Học cao học ở đâu?”
Lâm Bạch Thanh nói một cách bình thản: “Tốt nghiệp cao đẳng xong tôi liền đi làm, chưa từng đào tạo chuyên sâu.”
Vương Tâm Vũ xua tay nói: “Thế thì không được, bằng cấp của đoàn đại biểu chúng tôi thấp nhất cũng là thạc sĩ, bọn họ sẽ không phục cô, thế này nhé, tôi để cô làm khách quý của đại lục tới tham dự hội nghị, tôi tự mình lên sân khấu thay cô, có được không?”
Làm khách quý đến từ đại lục?
Hai đời Lâm Bạch Thanh đều sống dưới tầng thấp nhất của xã hội, chữa bệnh cho người nghèo, không có thời gian đi đào tạo chuyên sâu, hơn nữa thành phố cảng với trong nước khác nhau, muốn làm nghề trung y, mở một phòng khám nhỏ cũng phải là thạc sĩ trở lên.
Bọn họ đều là nhân tài có bằng cấp cao, phải giữ gìn một nghề cổ xưa, dưới sự đánh sâu vào của y học hiện đại thì sinh kế cũng không được tốt, bọn họ muốn tìm đến sự phát triển về khoa học kỹ thuật từ trung y nước N cũng có thể hiểu được phần nào.
Vì thế Lâm Bạch Thanh đã chuẩn bị tốt để cúi đầu nhượng bộ, cũng lấy thân phận khách quý để tham dự.
Thế này đối với cô thì sẽ ít vẻ vang hơn, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến diễn biến của toàn bộ sự việc.
Có điều cô vừa định đồng ý thì Cố Bồi đưa tay ngăn cô lại, đồng thời hỏi Vương Tâm Vũ: “Có những phòng khám nào tham gia?”
Lâm Bạch Thanh suy nghĩ đơn giản, cho rằng người mà Vương Tâm Vũ mời đều là chủ phòng khám.
Nhưng Vương Tâm Vũ lại nói lắp: “Tổng cộng có tám người, đều là giáo sư cùng tiến sĩ, nghiên cứu sinh của các trường cao đẳng đại học giới trung y.”
Nếu không có câu nhắc nhở này của Cố Bồi, Lâm Bạch Thanh đã bị người này lừa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!