Đây là sảnh lớn của khách sạn Lệ Cảnh.
Bọn họ ngồi trên sô pha bằng da mềm mại và thoải mái, trước mặt là bàn trà bằng đá thạch anh dày nặng.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch phản chiếu ánh sáng rực rỡ của đèn treo pha lê, tiếng nhạc du dương chảy xuôi trong không khí, cảnh vật ấm áp, thoải mái và tươi đẹp.
Khách khứa qua lại hầu hết là đến nghỉ phép, trên mặt, trên người đều tỏa ra sự thư giãn và khoan khoái.
Còn giáo sư Vương Tâm Vũ mập mạp, sắc mặt ông ta vàng vọt, trán đổ mồ hôi, tay đang run run, ông ta không ăn khớp với hoàn cảnh này.
Ông ta đang vô cùng khó chịu.
Nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn phải lặp lại một câu: “Cho nên bệnh viêm phổi của ông chính là vì Tiểu Sài Hồ Thang mà ra.”
Trong sảnh lớn yên tĩnh của khách sạn, đột nhiên vang lên giọng nói chói tai của vợ giáo sư Vương: “Cô gái, đây là thật sao, chồng tôi thật sự vì uống thuốc mới hại sức khỏe sao?”
Thấy Lâm Bạch Thanh gật đầu, bà ấy cũng không tin lắm, vì thế liền nhìn chồng: “Anh yêu à, là thật sao?”
Trong sảnh lớn yên tĩnh của khách sạn, có người nghe thấy tiếng, đang ghé mắt nhìn, vì thế vợ giáo sư Vương chỉ đành hạ giọng xuống, hỏi lại chồng: “Đây là sự thật ư?”
Mà ở trong ánh mắt trông mong của bà ấy, giáo sư Vương cuối cùng vẫn gật đầu.
Ông ta là giáo sư ngành trung y, không nghiên cứu quá sâu về thuốc trung y, nhưng đã biết trung y, tự nhiên cũng hiểu được một chút dược tính và nguyên lý cơ bản của thuốc.
Cho nên những lý luận và logic mà Lâm Bạch Thanh nói ông ta có thể nghe hiểu, cũng tán thành.
Mà đến đây lại nhớ tới vấn đề phía trước.
Lâm Bạch Thanh nhìn vị giáo sư đại học mà mình từng kéo trở về từ cửa âm phủ ba năm trước, lại hỏi: “Lẽ nào lúc trước ông chọn uống Tiểu Sài Hồ Thang, thì không nghĩ tới vấn đề này, không nghĩ tới cái gọi là sự đổi mới của người nước N là không có bảo đảm sao?”
Tay của vợ giáo sư Vương bịt lấy miệng, đã hơi nghẹn ngào, nghe ra được bà ấy lúc này rất tuyệt vọng.
Bản thân ông ta ấp úng lúc lâu, cuối cùng nói ra câu: “Nhưng chính phủ nước N đã phê duyệt cho nó xuất khẩu.”
Đây chính là sự cố chấp của phần tử trí thức, cùng với việc không hiểu chính trị.
“Vì thế ông cho rằng chỉ cần được chính phủ nước N phê duyệt thì nhất định sẽ tốt, ông lại dựa vào đâu mới có thể tin vào chính phủ nước N như vậy?” Lâm Bạch Thanh hỏi tiếp.
Giáo sư Vương không những tay run, cả người cũng bắt đầu run lên.
Bởi vì quả thực như lời Lâm Bạch Thanh nói, sở dĩ ông ta tin vào ‘Tiểu Sài Hồ Thang’, đúng lúc xuất phát từ lòng tin với chính phủ nước N cùng với Tsumura Juntendo.
Nhưng công ty lớn như Tsumura, thế mà lại tiến hành làm giả số liệu trong phương diện tác dụng thuốc ư?
Mà làm giả, không phải là việc mà đám lang băm trong giang hồ hay giả danh lừa bịp mới làm hay sao?
Cho nên nói, chẳng lẽ trung y nước N mà ông ta tin tưởng, đặt hy vọng vào, cho rằng nhất định có thể dẫn theo trung y tiếp nối đường ray khoa học kỹ thuật, hướng tới toàn cầu hóa, không những không đáng tin, thậm chí còn suýt chút nữa hại c.h.ế.t ông ta?
Cũng giống như một người luôn tín ngưỡng chúa trời, một ngày nào đó phát hiện chúa trời mà ông ta tín ngưỡng lại là hóa thân của một thứ ma quỷ, tín ngưỡng trong lòng giáo sư Vương Tâm Vũ lúc này đang tan rã, sụp đổ ầm ầm.
Lâm Bạch Thanh cũng rất thổn thức, nói tiếp: “Nghe nói ông vẫn luôn cho rằng truyền thừa của trung y đại lục chúng ta đã đánh mất rồi, tương lai và hy vọng của trung y đều ở nước N, vậy thì, ông có từng nghĩ Tsumura Juntendo sẽ làm giả hay không?”
Giáo sư Vương đột nhiên ngẩng đầu liền thấy Cố Bồi cùng cục bột nhỏ mặt mũi giống y đúc trong lòng anh đang ngồi đối diện trên sô pha, ánh mắt cũng giống nhau, cũng đang hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm ông ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!