Mà trong lúc ông ta đang suy nghĩ có nên tiến hành phẫu thuật ghép gan, đổi lấy năm năm sống sót hay không, Đổng Tất Siêu lại gọi tới, nói rằng vị bác sĩ đã từng cứu mạng ông ta ở Đại Lục biết cách ‘đảo ngược’ chức năng gan ra sao, xem ông ta có muốn gặp mặt hay không.
Cuộc điện thoại này, liền khiến cho ý nghĩ của Vương Tâm Vũ lại nổi lên.
Bản thân ông ta chính là bác sĩ trung y, vì thế ông ta biết, trung y ở phương diện điều trị bệnh gan mặc dù phát huy công hiệu khá chậm, nhưng lại có một số bài thuốc độc đáo.
Đúng lúc ông ta cũng muốn thử nghe xem ý kiến của trung y.
Vì thế ông ta liền nói: “Giám sát Đổng, để cho bác sĩ Lâm kia đến gặp tôi đi, tôi có thể dành một chút thời gian để nghe phương án điều trị của cô ta, đương nhiên, tôi mong cô ta có thể mang đến một đơn thuốc hoàn chỉnh.”
Lúc này ông ta vẫn nghĩ rằng, Lâm Bạch Thanh chỉ là một bác sĩ đại lục, cũng không đáng tin cậy.
Hơn nữa cô tới là để xin ông ta giúp đỡ.
Còn ông ta sao, để xem trước đơn thuốc của cô có thể dùng được hay không, chẳng qua coi đó như là một phương án dự phòng.
Dù sao chính ông ta cũng là một bác sĩ trung y, ông ta có thể dùng góc độ chuyên nghiệp để xem đơn thuốc.
Nếu không dùng được, ông ta liền tống cổ Lâm Bạch Thanh.
Nếu như dùng được, thì nhận lấy đơn thuốc của cô, tự mình điều trị.
…
Thực ra lúc này Lâm Bạch Thanh cũng ghé vào bên cạnh điện thoại di động của Đổng Tất Siêu, đang nghe giọng nói trong điện thoại.
Thành phố cảng tuy không lớn nhưng tắc đường dữ dội, mặc dù cô cần xin Vương Tâm Vũ giúp đỡ nhưng Cố Bồi vẫn đang kéo hành lý, ôm con, cô cũng xách túi lớn túi nhỏ, đương nhiên không muốn bắt xe chạy tới chạy lui như dân chạy nạn.
Hơn nữa cô đoán được, Vương Tâm Vũ kỳ thị cô, phỏng chừng lúc này không dám hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Đúng lúc lại nghe thấy giọng ông ta trong điện thoại khá là khàn, hơn nữa biết được trước mắt ông ta khá tin vào trung y nước N, dựa vào sự suy đoán về tình hình của giới trung y thành phố cảng hiện nay, cô liền nhỏ giọng nói với Đổng Tất Siêu: “Làm phiền cảnh sát Đổng hỏi giáo sư Vương một câu, dạo gần đây ông ta có từng uống một loại thuốc tên Tiểu Sài Hồ Thang hay không.”
Mặc dù Đổng Tất Siêu không biết lý do, nhưng vẫn cứ hỏi Vương Tâm Vũ: “Bác sĩ Vương, Lâm Bạch Thanh muốn tôi hỏi ông dạo này có đang uống một loại thuốc tên Tiểu Sài Hồ Thang hay không.”
Giáo sư Vương Tâm Vũ gần đây luôn cảm thấy chính mình có chút ốm yếu, thỉnh thoảng còn không thở nổi, ông ta ho hai tiếng để lấy hơi, rồi mới nói: “Đúng vậy, dạo này tôi đang dùng một loại thuốc bảo vệ gan, tên là Tiểu Sài Hồ Thang.”
Đổng Tất Siêu ngoảnh lại, nói với Lâm Bạch Thanh: “Đúng vậy, ông ta thực sự đang uống loại thuốc tên Tiểu Sài Hồ Thang.”
Lâm Bạch Thanh lại nói: “Cảnh sát Đổng, ông lại hỏi bác sĩ Vương tiếp, xem ông ta đã đo nhiệt độ cơ thể hay chưa, nếu tôi đoán không nhầm, nhiệt độ cơ thể của ông ta có lẽ vẫn luôn là 37.5 độ, mặc dù không tính là sốt, nhưng có dấu hiệu của sốt nhẹ.”
Giờ đây Đổng Tất Siêu càng cảm thấy không hiểu ra sao, hơn nữa những lời nói về mặt chuyên môn này ông ta cũng không tiện thuật lại, ông ta liền đưa điện thoại di động cho Lâm Bạch Thanh: “Nếu không cô tự đi nói với ông ta đi?”
Lâm Bạch Thanh nghĩ cũng có lý, chuyển lời như vậy dù sao biểu đạt cũng không rõ ràng cho lắm, liền nhận lấy điện thoại.
Mà giờ phút này, Đổng Tất Siêu cảm thấy trên người Lâm Bạch Thanh có phần bản lĩnh hơn người.
Chẳng hạn như cô nói cô chỉ gặp qua Vương Tâm Vũ một lần, hơn nữa cũng không biết chuyện đối phương có bệnh gan.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!