Sở Sở và Tiểu Nhã vốn đang chơi ở bên ngoài, trông thấy ông cụ Sở Xuân Đình đến bèn đi vào nhà.
Tiểu Nhã vẫn chưa chung sống gần gũi với ông nội, ít thấy ông ta uống say nằm ở đó ngủ ngon lành, còn mang theo tiếng ngáy, cô bé tò mò hai hàng lông mày dài rủ xuống của ông nội nên túm lấy nó.
Sở Sở đi qua ngửi hết chỗ này đến chỗ kia, thấy giấy kiểm tra chất lượng trong tay mẹ thì đến gần ngửi nó.
Lâm Bạch Thanh đưa tờ giấy đến, nhỏ nhẹ hỏi con gái: “Ngửi được gì rồi con?”
Đừng thấy tờ giấy nhỏ thế này, nhưng thành phần trong đó là số lượng lớn xylene và formaldehyde, đó đều là hóa chất cực độc, mùi cũng rất nồng, Sở Sở đến gần ngửi một lát rồi bĩu môi ọe một tiếng, cô bé suýt nôn.
Đây là một mùi rất mới lạ nhưng cũng rất thối, Sở Sở không thích nên đẩy nó ra.
Lâm Bạch Thanh đặc biệt tìm giấy vệ sinh quấn nó lại, vò thành cục quăng vào thùng rác trong sân, rồi mới nói với con gái: “Thứ đồ có mùi đó đều là đồ có độc, bé cưng ngửi nhiều sẽ mù mắt, còn có thể mắc bệnh bạch cầu nữa, nếu ngửi thấy mùi như thế phải tránh xa, biết chưa con?”
“Vâng ạ.” Sở Sở nói, móc ra một chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc từ trong quần áo: “Mẹ xem.”
Lâm Bạch Thanh nhìn nhìn, thấy trên cổ con gái đeo một chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy băng chủng của Tiểu Nhã, hình tròn, bên trong lấp ló màu xanh lục đậm, nhìn thoáng qua tựa như giọt nước trong veo, cô lập tức hỏi: “Chị Tiểu Nhã cho con à?”
Sở Sở gật đầu, lại khó khăn nói: “Sở Sở, thích, chị, tặng!” Ý là vì cô bé thích, nên chị tặng cho.
Chuyện là, quả thật Sở Thanh Tập giống hệt một con tỳ hưu, chỉ có vào không có ra.
Nhưng Tiểu Nhã lại vô cùng hào phóng, cha cô bé là một người chơi đồ cổ, tất nhiên có không ít ngọc phỉ thúy.
Sở Thanh Tập chỉ có Tiểu Nhã là con gái, có đồ tốt đương nhiên muốn cho mỗi con gái, nhưng Tiểu Nhã là một cô bé rộng rãi, năm ấy Lâm Bạch Thanh đến nước M, cô bé chẳng thèm nghĩ ngợi đã giúp cô mở két của Sở Thanh Tập ra rồi.
Giờ cô bé đã mười hai tuổi, thành thiếu nữ rồi nhưng vẫn có tính cách tiêu tiền như nước ấy.
Mặt dây chuyền ngọc phỉ thúy băng chủng này nói ít cũng phải trên ngàn đồng, nhưng cô bé thích Sở Sở nên muốn lén tặng cho Sở Sở.
“Nếu Sở Sở thích, mẹ có thể tặng cho Sở Sở một cái, mình trả cái này lại cho dì nhé con?” Lâm Bạch Thanh thương lượng với con gái muốn lấy ngọc đi, nhưng lúc này Tiểu Nhã đi ra khỏi phòng ngủ, nói: “Đừng, vì em thích Sở Sở nên em muốn tặng nó cho em ấy.”
Sở Sở còn nhỏ, thích hết những thứ lấp lánh, cũng nghiêm túc gật đầu: “Vâng!”
Dáng Tiểu Nhã cao, đôi chân thẳng tắp thon dài, sẽ là một hạt giống cực kỳ tốt nếu luyện võ thuật, hơn nữa thử nghĩ xem, một người con lai tóc đỏ mắt xanh như cô bé, nếu biết chút võ sẽ hiên ngang cỡ nào chứ, nên tuy cô chưa có định lực, cũng không kiên nhẫn, nhưng chỉ cần có thời gian Lâm Bạch Thanh sẽ dỗ cô bé đứng tấn.
Cô vừa dỗ Tiểu Nhã đứng tấn xong lại đến dỗ con gái, muốn lấy mặt dây chuyền ngọc của Tiểu Nhã.