Nhưng bây giờ, Hashimoto mua những dược liệu trung y trong nước là tặng cho những nhân vật trong giới thương nghiệp, ngộ nhỡ Sở Xuân Đình sát tâm quá nặng, g.i.ế.c c.h.ế.t một số doanh nhân hoặc chính khách người nước N, gây rắc rối cho Linh Đan Đường thì sao?
Nhưng ông cụ lại hành động quái đản, với lại ông ta thuộc loại người rạch ròi giữa công việc và cuộc sống.
Người qua đường là người qua đường, quan trường là quan trường, người nhà là người nhà, nếu như không cần thiết, ông ta sẽ không để ba người này gặp nhau. Cho nên ông cụ định làm như thế nào, làm cái gì, Lâm Bạch Thanh hỏi cũng không được, chỉ đành chờ đợi.
Nói đến sau khi Tiểu Nhã đến, người vui nhất là Sở Sở.
Mà cô bé cũng phát huy đầy đủ phẩm chất vui mừng, yêu mến khi gặp mặt, chọn cái nhỏ bỏ cái lớn, vì có một người chị gái có một đôi mắt to màu xanh lam, da trắng như sữa, dịu dàng đáng yêu, nên cô bé vứt bỏ ông ngoại Sở Thanh Đồ rồi. Mỗi ngày khi mở mắt đều ầm ĩ muốn đi tìm chị Tiểu Nhã.
Với lại bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, Tiểu Nhã còn chưa đi học, cũng vừa hay có thể chơi cùng với Sở Sở mỗi ngày.
Đối với võ công, Lâm Bạch Thanh cách ngày sẽ đứng tấn một lần, mà đứng tấn là kiến thức cơ bản nhất trước khi luyện võ công. Có mong ước mạnh mẽ trở thành Hoa Mộc Lan, Tiểu Nhã cũng nóng lòng muốn thử, muốn học đứng tấn.
Nhưng mỗi lần đều đứng chỉ có ba đến năm phút sẽ cảm thấy chân mỏi nhừ, không đứng nổi nữa.
Bởi vì là em họ của mình, thêm nữa là một mỹ nhân từ nhỏ đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, sợ cô bé gặp phải lưu manh bên ngoài, sợ bị bọn cặn bã ức hiếp, Lâm Bạch Thanh vẫn kiên nhẫn khuyên Tiểu Nhã đứng tấn.
Đặc biệt dành thời gian kiên nhẫn dạy cô bé.
Hơn nữa cô cảm thấy rằng chỉ cần Tiểu Nhã sẵn sàng chịu khổ thì nhất định có thể luyện được.
Nhưng Tiểu Thanh lại cảm thấy khả năng xảy ra không lớn, cô ấy còn hỏi Lâm Bạch Thanh: “Chị ơi, khi còn nhỏ có phải là chị có hứng thú, thích đứng tấn, thích luyện công mới có thể luyện được Vịnh Xuân Quyền phải không?”
Lâm Bạch Thanh cười hỏi: “Em thấy sao mà hỏi như thế?”
Tiểu Thanh nói: “Ngày xưa sở dĩ chị cắn răng luyện công là bởi vì nếu chị không chịu luyện công, ông nội Cố đe dọa sẽ đưa chị về quê. Chị sợ nếu quay về nhà sẽ phải chia khẩu phần ăn ở nhà, nên mới cắn răng đứng tấn luyện công mỗi ngày. Nhưng Tiểu Nhã từ nhỏ đã sống trong biệt thự ở nước M, có bốn năm người hầu hạ, chưa từng chịu khổ cực, nói gì đến luyện công?”
Ngẫm lại, lúc Lâm Bạch Thanh mười hai tuổi đã đả tọa đứng tấn, đã giỏi giang chuyện nấu cơm giặt đồ. Nhưng đó cũng là vì cô sợ hãi, sợ mình không thể trả lại nổi tiền thuốc men, sợ thầy sẽ đuổi mình đi. Cho nên cô mới có thể bắt đầu lúc mới bảy tuổi, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục*, đứng tấn đả tọa, luyện tập ra một tay võ công.
(*)冬练三九夏练三伏 đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: tính từ đông chí, cứ chín ngày là một cửu.
(*)冬练三九夏练三伏 đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: tính từ đông chí, cứ chín ngày là một cửu.
Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất là ngày “tam cửu” trong mùa Đông. Nhà quyền thuật rất coi trọng “Đông luyện tam cửu”, lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và thói quen thích ứng với giá lạnh.
Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất là ngày “tam cửu” trong mùa Đông. Nhà quyền thuật rất coi trọng “Đông luyện tam cửu”, lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và thói quen thích ứng với giá lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!