Tuy rằng ngoài miệng Sở Thanh Tập ghét bỏ, nhưng cuối cùng ông ta vẫn rất yêu thương con gái. Khôn khéo như ông ta, cố ý nói ra những lời này, thật ra là muốn lấy được lòng thương hại của Lâm Bạch Thanh. Sau đó, biểu hiện ra rõ mưu đồ, mục đích đương nhiên là tài sản của cha ông ta.
Rốt cuộc nếu Sở Thanh Đồ thực sự đã chết, hóa thành tro bụi, không xét nghiệm DNA được.
Cho dù Sở Xuân Đình cho Lâm Bạch Thanh hết tài sản, Sở Thanh Tập cũng có thể thưa kiện được.
Nhưng bây giờ thì khác, anh trai ông ta vẫn còn sống và đã trở về.
Anh em tranh giành tài sản, ông ta không hề có phần thắng.
Mà lúc này, quyết định thông minh nhất mà ông ta có thể làm là đưa Tiểu Nhã về nước, để ở bên người Sở Xuân Đình.
Khiến cho ông cụ có cảm tình với cô bé, nhân tiện, làm cho cha quý nhờ con gái, nhận được một phần tài sản.
Mà sở dĩ ông ta cố ý dùng cách ghét bỏ Tiểu Nhã nói với Lâm Bạch Thanh việc này, tất nhiên là muốn khơi dậy lòng trắc ẩn của cháu gái đối với em gái. Để khi ông ta rời đi, Lâm Bạch Thanh có thể chăm sóc Tiểu Nhã thật tốt.
Vòng vo một hồi, cuối cùng ông ta cũng nói đến vấn đề chính: “Chú định sau này để Tiểu Nhã lại trong nước, nếu cháu có thời gian thì dẫn nó đi cùng, nhân tiện dạy cho con bé một chút Vịnh Xuân Quyền phòng thân, sẽ không phiền cháu chứ?”
Thật ra Sở Xuân Đình cũng đã già, một mình khó tránh khỏi cô đơn, không có người ở bên cạnh chăm sóc cũng không được. Có Tiểu Nhã ở bên cạnh, hai người một già một trẻ có thể bầu bạn với nhau, cũng chia bớt một phần quan tâm của ông cụ đối với Sở Sở, không gì có thể tốt hơn.
Nếu Tiểu Nhã muốn học trung y, học võ công, chỉ cần cô bé kiên nhẫn, Lâm Bạch Thanh cũng sẽ dốc sức chỉ dạy. Nhưng cô không thích Sở Thanh Tập lúc nào cũng muốn giở trò với người trong nhà với thái độ hèn hạ. Hơn nữa cô cũng có việc muốn ông ta làm, nên mở miệng cự tuyệt: “Không được đâu, cháu rất bận không có thời gian.”
Sở Thanh Tập vừa nghe thấy thì sốt ruột: “Thanh Thanh cháu đừng như thế, cháu xem Sở Sở thích Tiểu Nhã như vậy, chăm một đứa cũng là chăm mà hai đứa cũng là chăm sóc. Với lại Tiểu Nhã cũng đã lớn, cũng có thể phụ cháu chăm sóc con gái. Cháu thử suy nghĩ lại xem chăm sóc con bé được không nhé?”
Lâm Bạch Thanh cũng không thèm để ý đến ông ta nữa, giúp Sở Sở mặc tã vào, sau đó lại mặc quần vào, gọi Tiểu Nhã vào chơi cùng với em gái. Ra hiệu cho Sở Thanh Tập đi theo cô đến phòng chính, lúc này mới nói: “Cháu có thể giúp chú săn sóc Tiểu Nhã, nhưng chú phải đồng ý với cháu một điều kiện.”
“Chỉ cần cháu có thể giúp chú chăm sóc tốt cho Tiểu Nhã, điều kiện gì thì tùy cháu đưa ra.” Sở Thanh Tập nói, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng cổ phần của phòng khám khai trương ở nước M chú không thể nhượng bộ, chú không làm ăn lỗ vốn.”
Lâm Bạch Thanh trợn trắng mắt, mới nói: “Cháu không quan tâm ông nội muốn làm gì, nhưng chuyện liên quan đến dược liệu trung y, chú nhất định phải nhìn chằm chằm ông ấy cho tốt, đừng để ông ấy ồn ào ra mạng người.”
Khi người khác già rồi, họ sẽ là cáo già, là lão quỷ dạ xoa, nhưng Sở Xuân Đình không phải vậy, ông ta là Hắc Bạch Vô Thường sẽ lấy mạng người khác.
Do là một ông cụ như vậy, nên khi làm ăn buôn bán có thể tránh được rất nhiều thua lỗ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!